Nhưng giờ thì khác con ông rõ ràng không ưa cô ta, thậm chí còn có phần chán ghét. Ông dĩ nhiên không ép nữa.
“Chú... chú Tịch, chú nói gì cơ?”
Hôm nay liên tiếp bị Tịch Thần làm cho mất mặt, Chu Phinh Đình vốn đã tủi thân, giờ lại nghe nói anh sắp đính hôn với Diêu Vi Vi, còn mình thì chỉ được định sẵn làm... thiếp mà e là ngay cả thiếp cũng không được.
Tịch Thần đâu phải dạng người chịu để ai ép buộc, kể cả người đó là cha ruột. Cú sốc này giáng xuống khiến cô không chịu nổi chân mềm nhũn, cả người loạng choạng rồi ngất lịm trong sự ngỡ ngàng của Tịch Thế Đào.
Tiễn khách xong, Diêu Vi Vi vẫn cố giữ nguyên nụ cười xã giao khi đi cùng Diêu Quảng Thắng về nhà. Một buổi tiệc đang yên lành lại để Tịch Thần phá đám như vậy, giờ cô chỉ còn biết cảm thấy may mắn là Diêu Quảng Thắng không hề biết chuyện giữa cô và Tịch Thần.
Dù gì thì Tịch Thần cũng là nam chính, cô muốn dứt khoát với anh ta, mắng vài câu cũng được. Nhưng nếu chuyện hai người từng yêu nhau rồi chia tay mà đến tai bố cô, chắc chắn ông sẽ nghĩ nhất định là Tịch Thần phụ bạc cô, sau đó tìm cách gây rắc rối cho nhà họ Tịch.
Nghĩ tới đây, Diêu Vi Vi nằm dài trên giường thở ra một hơi, thầm thấy may mà cái loại đại nam tử chủ nghĩa như Tịch Thần thường không có gan đi chấp nhặt với phụ nữ. Dù sao mấy năm qua, mỗi lần cô nổi cáu cũng không ít lần ra lệnh cho Tịch Thần theo kiểu "bà đây là trời".
Khi tâm trạng vui, cô sẵn sàng cưng chiều Tịch Thần hết mực, mà cách cưng chiều chính là chi tiền và chi tình: ví dụ mua cho anh ta cả đống quần áo nam, thuê người đưa bữa sáng đến tận cửa mỗi ngày, hoặc khi anh ta mệt mỏi nghỉ ngơi thì ngồi bên cạnh âm thầm ngắm mặt rồi khen vài câu: “Anh đẹp trai thật đấy.”
Cô chính là một con nghiện nhan sắc chính hiệu. Từng thấy nhiều trai đẹp rồi nhưng chưa thấy ai khiến cô "hợp mắt toàn diện" như Tịch Thần.
Đến mức sau khi ở bên anh ta, gu thẩm mỹ của cô cũng bị nâng lên tận trời. Gặp mấy anh chàng khác trông cũng tạm được nhưng cô chẳng thấy động lòng, chỉ chăm chăm nhìn Tịch Thần mà thầm khoái chí: “Đẹp thế này mà là ‘trai bao’ của mình, dù tính có lạnh một chút thì cũng đáng để cưng chiều thêm vài phần.”
Cô vốn thấy trai bao mà biết nịnh là hơi thô nhưng không có nghĩa là cô chưa từng bị cái kiểu lạnh lùng kỳ quái của Tịch Thần chọc tức. Ví dụ, thỉnh thoảng Tịch Thần sẽ cau mày bình luận mấy hành vi của cô: nói tính cách quá khoa trương không tốt, người ta không nói trước mặt nhưng sau lưng sẽ xì xào, con gái nên dịu dàng một chút thì mới có tiếng tốt, muốn xử ai thì không cần phải làm ầm lên trước mặt.
Tịch Thần nói ít, không dài dòng nhưng chỉ cần mở miệng vài câu là có thể khiến Diêu Vi Vi nổi trận lôi đình, sau đó tự động chuyển sang chế độ "đập nồi dìm thuyền", bắt đầu liệt kê hàng loạt tội trạng của anh ta, nhất định phải cãi một trận để xả giận. Đôi khi còn cố ý đem thân phận “nhà tài trợ” ra mà dằn mặt.
Thông thường, Tịch Thần sẽ nhịn nghe cô chửi vài câu, nếu thấy cô không có dấu hiệu hạ hỏa thì sẽ lạnh mặt quay lưng bỏ đi, chờ cô nguôi giận rồi tự tìm tới.
Mà khổ nỗi, tính cô nổi nóng nhanh mà nguôi cũng lẹ. Vài hôm sau lại bắt đầu thấy lo: liệu mình có làm tổn thương lòng tự trọng của trai đẹp không? Trong cuộc chiến giữa cảm giác tội lỗi và cơn tức âm ỉ, cô cuối cùng cũng sẽ mềm lòng mà tha thứ.
Nói chung, Diêu Vi Vi tự thấy mình là một "nhà đầu tư" rất biết điều, còn Tịch Thần thì hoàn toàn không đủ tư cách làm "trai bao".
Nghe Tịch Thần hôm nay nói cái kiểu vô lý như vậy, chắc anh ta cho rằng những gì cô làm khi xưa mà cô nghĩ là dịu dàng chu đáo đều là bằng chứng cô yêu anh ta đến chết đi sống lại. Không biết trong đầu anh ta có bao nhiêu ảo tưởng tự đại nữa.