Diêu Vi Vi thầm chửi một câu: “Tên chó Tịch Thần, đúng là mặt dày đến vô biên.”
Nhưng Tịch Thần dù có tính khí tồi, cũng sẽ không mặt dày đến mức vì vài câu khẩu chiến mà quay sang gây sự với một "cô gái yếu đuối" như cô. Lần này đã đuổi Tịch Thần đi thẳng thừng trước mặt mọi người, cô tin chắc anh ta sẽ không thể vác mặt đến tìm cô nữa. Cô và Tịch Thần, coi như đường ai nấy đi, không liên quan gì nữa.
Không dây dưa là tốt nhất. Dù sao Tịch Thần là nam chính, cô không rảnh đi khiêu chiến với anh ta. Chọc vào kiểu người như Tịch Thần thì có ngày chết lúc nào không biết, cô biết rõ anh ta sau lưng thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào.
Hồi học ở trường, có một gã người Anh da trắng thô lỗ tự cho mình là đúng, vì có quen biết với hiệu trưởng nên dám lấy chuyện đuổi học ra dọa để ép cô hẹn hò. Cô từ chối, chưa kịp bị trả thù thì nghe tin tên đó định gây chuyện với Tịch Thần trước.
Kết quả? Cô và Tịch Thần chẳng sao cả, mà cái tên kia thì chẳng bao lâu sau bị tai nạn xe, gãy chân, phải thôi học. Lúc đó cô còn tưởng hắn xui xẻo, giờ mới hiểu là hắn không biết sống chết dám động vào nam chính, nên bị Tịch Thần xử đẹp mà không để lại dấu vết.
Nên lần này, đã dằn mặt Tịch Thần công khai, nếu có thể mỗi người một ngả, từ nay không qua lại thì đó là kết cục tốt nhất và cũng là kết cục cô thấy khả thi nhất. Hình như nghe nói hôm nay Tịch Thần tới cùng với Chu Phinh Đình? Vậy chắc giờ hai người đã bắt đầu "cảm mến nhau" rồi ha. Gã đàn ông đẹp trai mà không biết giữ phẩm hạnh, đúng là hợp với loại bạch liên hoa diễn sâu như Chu Phinh Đình.
Còn cô, nhất định phải tìm một “trai bao” mới đẹp trai hơn, ngoan ngoãn hơn gấp trăm lần.
Nghĩ tới công ty điện ảnh đã sắp sửa thành hình, Diêu Vi Vi quyết định: khi mở buổi casting cho Hải Thượng Phong Nguyệt, cô sẽ dùng quyền chọn người để tư lợi cá nhân tuyển một anh chàng vừa đẹp trai, vừa biết làm nũng, biết chiều chuộng và đặc biệt là biết giữ chuẩn mực đạo đức nam giới.
Có bài học đắt giá từ Tịch Thần rồi, lần tới dù có muốn “gả nuôi” cũng phải sống thử ít nhất hai năm mới tính tới hôn nhân, phải điều tra kỹ càng xem đối phương là người thế nào.
Không đủ đẹp thì miễn bàn. Đẹp mà lăng nhăng thì cũng thôi. Ngu ngốc thô thiển cũng không được. Mưu mô xảo quyệt càng không thể lấy.
Nghĩ vậy, hình tượng “trai bao lý tưởng” trong lòng cô dần hình thành rõ nét. Không lâu sau, cô đã ôm mộng đẹp mà chìm vào giấc ngủ.
Sau sinh nhật của Diêu Quảng Thắng không bao lâu, trường Nữ sinh Thánh Gioan tổ chức lễ tốt nghiệp thường niên. Dù không phải sinh viên trường nhưng bạn thân Ngu Lộc đã đặc biệt gửi cho Diêu Vi Vi một tấm vé mời, rủ cô đến dự lễ tốt nghiệp của mình.
Với sinh viên nữ, lễ tốt nghiệp và dạ tiệc sau đó là một trong những sự kiện quan trọng nhất đời.
Biết Ngu Lộc sẽ biểu diễn trong buổi dạ tiệc, Diêu Vi Vi với tư cách bạn thân “có qua có lại” cũng đã chuẩn bị sẵn cho cô bạn một bộ váy đẹp nhất đêm tiệc. Trước đó hai ngày, cô đã đến trường Thánh Gioan đón Ngu Lộc đi thử đồ.
“Ôi trời ơi, tiểu thư Vi Vi yêu dấu của tôi, có phải tôi bắt cậu đợi lâu rồi không?” Ngu Lộc vừa kết thúc buổi tổng duyệt, bước ra khỏi hội trường liền ôm chầm lấy Diêu Vi Vi đang đứng chờ ngoài cửa.
Diêu Vi Vi đã quá quen với cái giọng điệu kịch của Ngu Lộc, cười cười khoác tay cô bạn: “Cũng không lâu lắm đâu. Thế nào, diễn tập ổn chứ?”
Vì dạo gần đây Ngu Lộc bận bịu chuẩn bị tiết mục cho dạ tiệc tốt nghiệp, Diêu Vi Vi cũng chỉ mới gặp cô được một lần từ khi về nước.
Nghe vậy, Ngu Lộc nhướng mày đầy đắc ý: “Dĩ nhiên là ổn. Cậu không biết đâu, lúc mình diễn xong bước xuống sân khấu, mặt Diêu Hi Vân ngồi dưới khán đài tệ đến mức nào đâu.”
Từ nhỏ Diêu Hi Vân đã không ưa Diêu Vi Vi, mà Ngu Lộc là fan trung thành của Vi Vi thì tất nhiên đứng cùng chiến tuyến. Huống chi mẹ con Diêu Hi Vân Trương Huệ Mẫn bao năm nay cố tình không mời mẹ con Ngu Lộc đến dự bất cứ tiệc tùng nào, khiến hai mẹ con nhà họ tức không chịu được.
“Nghe nói Diêu Hi Vân bị cắt tiết mục ở dạ tiệc tốt nghiệp?”
Nghe bạn nhắc tới chuyện này, Ngu Lộc cười khẽ như chợt hiểu ra gì đó: “Bảo sao dạo này cứ thấy ánh mắt con bé đó nhìn mình là lạ. Chắc tưởng là mình cố tình cướp tiết mục của nó rồi?”
Diêu Vi Vi gật đầu.
“Hừ, con bé đó đúng là mắc bệnh hoang tưởng. Mình dạo này bận đến sắp xỉu, lấy đâu ra hơi sức rảnh đi đối đầu với nó? Tiết mục đó rõ ràng là bị chính cái đám chị em thân thiết với nó...”
Ngu Lộc còn chưa nói hết thì ánh mắt đã lướt qua hai người đang từ hội trường bước ra Diêu Hi Vân và Chu Phinh Đình đang đi thẳng về phía họ. Cô nhướng mày, lập tức ngậm miệng.
Chưa tới nơi, giọng nói đầy tức giận của Diêu Hi Vân đã vang lên từ xa: “Diêu Vi Vi, cô đứng lại cho tôi!”