Quả nhiên, ông ta mở miệng là: “Hừ, Tịch Thần, con cũng quá không có quy củ rồi đấy. Đã quen biết với tiểu thư Diêu gia lâu như vậy, sao không sớm nói với bố một tiếng để bố chọn ngày sang nhà người ta dạm hỏi?”
Nghe thì như trách mắng nhưng Tịch Thần nghe ra trong giọng cha mình rõ ràng đang vui vẻ.
Có cây hái ra tiền như Diêu Quảng Thắng ở Thượng Hải, sao Tịch Thế Đào lại không muốn tranh giành? Chỉ là lão cáo già ấy luôn khôn khéo đứng giữa các phe, giữ mình an toàn, ông ta chẳng thể ép buộc, mà lại càng không thể ra mặt quá rõ ràng mấy phe còn lại đều đang nhìn chằm chằm kia kìa.
Nhưng giờ thì khác rồi hai đứa trẻ tự mình lén qua lại, có tình cảm thật, mấy lão già cổ hủ kia có muốn ngăn cũng chẳng còn lý do gì nữa. Muốn ngăn cũng vô dụng thôi ai bảo con trai họ chẳng ai so được với con trai mình?
Nghĩ đến đây, Tịch Thế Đào nhìn đứa con trai cả bảnh bao tuấn tú trước mặt lại càng thấy thuận mắt. Quả nhiên là giống ông thừa hưởng hết nét đẹp của ông và vợ, thông minh lanh lợi từ nhỏ, đến nỗi khiến tiểu thư độc nhất nhà họ Diêu cũng phải si mê.
“Chuyện của con, con tự biết xử lý. Đến lúc cần cầu hôn, con sẽ tự nói với bố. Nhưng bố cũng đừng tính chuyện giở chiêu sau lưng con, lợi dụng quan hệ giữa con và Vi Vi để đi mặc cả với nhà họ Diêu.” Tịch Thần đặt tách trà xuống, giọng lạnh băng, mắt nhìn thẳng vào cha.
Bị con trai vạch thẳng ý đồ trước mặt, Tịch Thế Đào người vừa mới còn thấy nó thuận mắt lập tức sa sầm nét mặt, giận quá hóa thẹn: “Thằng oắt con này! Mày đang nói chuyện với bố kiểu gì đấy hả?” Ông đập mạnh tay lên bàn, trợn mắt nhìn con trai nhưng chỉ thấy Tịch Thần vẫn bình thản, ánh mắt lãnh đạm đối diện với ông, chẳng hề né tránh.
Không khí trong phòng khách lập tức trở nên căng như dây đàn, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng Tịch Thế Đào đang tức giận thở hồng hộc. Người hầu xung quanh không ai dám lên tiếng can ngăn. Giữa lúc hai cha con đang giằng co bằng ánh mắt, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.
Chu Phinh Đình bước vào phòng khách, vừa hay bắt gặp cảnh tượng hai người mặt đối mặt một lớn một bé, đều mặt hằm hằm.
Dù rõ ràng cảm nhận được bầu không khí đang ngột ngạt đến cực điểm, cô ta vẫn cố lấy dũng khí, cười gượng chào hỏi: “Cháu chào chú Tịch. Chào anh Thần, em về rồi ạ.”
Nhưng hai chữ “anh Thần” kia vừa cất lên, Tịch Thần lập tức nhớ tới cảnh trong phòng bao hôm trước, khi Diêu Vi Vi "bắn pháo" thẳng mặt anh bằng lý lẽ đanh thép.
Giờ lại nghe thấy giọng Chu Phinh Đình gọi, trong lòng anh chỉ thấy khó chịu. Cái cảm giác chói tai ấy khiến anh tức đến buồn nôn cái kiểu gọi thân mật mà không ai cho phép này, cô ta lấy tư cách gì?
Anh lạnh lùng nói: “Chu Phinh Đình, tôi với cô chẳng có quan hệ gì cả. Cũng chẳng thân thiết đến mức đó. Sau này đừng gọi tôi là anh Thần nữa.”
Nói dứt câu, anh quay người lên lầu, không buồn để ý đến sắc mặt của ai.
Chu Phinh Đình bị anh nói thẳng không thương tiếc, nước mắt rưng rưng, ấm ức đến mức chỉ biết nhìn sang Tịch Thế Đào cầu cứu.
Nhưng bị cô ta nhìn chằm chằm như vậy, Tịch Thế Đào cũng bắt đầu thấy không thoải mái:
“Khụ... Phinh Đình à, cháu cũng thấy đấy, thằng Trần nó không thích cháu. Mà nó với đại tiểu thư nhà họ Diêu có lẽ cũng sắp đính hôn rồi. Cho dù sau này chú có ép nó cưới cháu vào cửa làm thiếp, nó cũng sẽ chẳng đối xử tốt với cháu đâu. Vậy nên chuyện của hai đứa, bỏ đi thôi.”
Tịch Thế Đào không phải kẻ ngốc. Dù có phần quý mến Chu Phinh Đình, ông ta cũng không dại gì vì cô mà phá vỡ quan hệ cha con với Tịch Thần.
Ban đầu ông tưởng Phinh Đình tính cách dịu dàng, dù con trai ông không yêu cũng sẽ không ghét, cưới chính thất xong thì để cô ta làm thiếp cũng ổn nể mặt Chu phó quan, dặn con đối xử tốt với cô ta một chút là được.