Lúc này Thẩm Duy Cận cũng kịp phản ứng, bước nhanh chắn giữa hai người.
“Vị tiên sinh này, phiền anh buông Vi Vi ra ngay.”
Tịch Thần đã nhịn cảnh hai người thân mật trong sàn nhảy đủ lâu, giờ lại nghe Thẩm Duy Cận gọi cô là “Vi Vi”, cơn giận càng bùng lên.
Cái tên này... ngay cả anh cũng chỉ gọi vài lần khi hai người tình cảm mặn nồng nhất. Anh quay sang nhìn chằm chằm Diêu Vi Vi: “Gã đàn ông kia là ai? Tại sao lại có mặt ở đây? Diêu Vi Vi, em nói rõ ràng cho anh!”
Trước mặt bao nhiêu khách khứa, Diêu Vi Vi cố nhịn cơn giận muốn đập anh một trận, hít sâu rồi mở miệng: “Đây là Thẩm tiên sinh, khách mời của nhà họ Diêu hôm nay. Còn anh, thiếu gia nhà họ Tịch, nên là người phải giải thích vì sao lại ở đây mới đúng?”
“Tại sao anh ở đây em còn không biết à? Chuyện làm rùm beng đến thế rồi, em cũng nên hết giận đi chứ. Nói cho em biết, Diêu Vi Vi, tiếp tục làm loạn thì hậu quả em gánh không nổi đâu.” Gương mặt điển trai xuất trần của Tịch Thần lúc này trở nên u ám, anh ghé sát cô, hạ giọng cảnh cáo.
Diêu Vi Vi chơi đến mức này, đã là giới hạn cuối cùng anh có thể nhịn. Anh tuyệt đối không thể để cô tiếp tục giở trò “lạt mềm buộc chặt”, lại còn dám thân mật với người đàn ông khác ngay trước mặt anh.
Nghe lời cảnh cáo đó, Diêu Vi Vi suýt nữa bật cười vì tức. Hóa ra mấy hôm trước cô nói chia tay còn chưa đủ rõ ràng, đến mức Tịch Thần vẫn tưởng cô chỉ đang hờn dỗi làm mình làm mẩy?
Nhưng nghe giọng điệu đầy giận dữ của cái tên mặt người dạ thú này, Diêu Vi Vi lại thấy có chút hả dạ. Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Duy Cận đang lo lắng phía trước, dịu giọng: “Anh Thẩm, em không sao. Anh cứ quay lại trước đi, để em nói rõ với anh ta một lần.”
Thẩm Duy Cận nhìn ánh mắt bình tĩnh của cô, lại nhìn sang người đàn ông khí chất không tầm thường kia, cuối cùng khẽ gật đầu, lùi sang một bên nhường đường.
Dù sao cũng đã chia tay rồi, không thể để chuyện bị người ngoài bàn ra tán vào. Nếu lan truyền là cô và Tịch Thần đã dứt khoát chia tay thì còn tốt, chứ nếu tin đồn mập mờ, cô biết phải làm sao để cắt đứt hẳn với cái gã đàn ông rác rưởi này, dứt khỏi đám đàn bà si tình vì anh ta, thoát khỏi cốt truyện, rút chân ra khỏi vũng bùn?
Thế là Diêu Vi Vi đành kéo Tịch Thần vào một phòng tiếp khách riêng.
Ai ngờ vừa vào phòng, Tịch Thần đã mở miệng chất vấn như bắn liên thanh: “Tại sao hắn gọi em là Vi Vi thân thiết như vậy? Còn em lại gọi hắn là anh Thẩm? Diêu Vi Vi, em cảm thấy làm vậy là đúng à?”
Bị anh ta chửi cho một trận vô cớ, Diêu Vi Vi vốn định nói chuyện tử tế, giờ cũng chỉ muốn đấm cho một phát, đành siết tay, dẹp luôn ý định ôn hòa.
“Hơ, nhà họ Thẩm và nhà họ Diêu là bạn lâu đời, em với Thẩm Duy Cận từng gặp nhau từ nhỏ, gọi anh ấy là anh Thẩm thì có gì sai? Lẽ nào trên đời không có cô nào gọi anh là anh Tịch, anh Thần, hay A Thần ca nữa chắc?”
Tên cặn bã này, chẳng phải còn có cô em gái thân thiết thanh mai trúc mã Chu Phinh Đình à? Đừng tưởng tôi không biết, trong truyện cô ta gọi anh “A Thần ca” nghe tình tứ đến mức nào.
Diêu Vi Vi thầm mắng trong bụng. Tịch Thần bị chặn họng, khựng lại một chút, như thể không ngờ Diêu Vi Vi chẳng những không nhận sai, còn vài câu đã đẩy hết trách nhiệm sang cho anh.
Một lúc sau, anh mới tiếp tục: “Anh chưa từng gọi cô gái nào bằng tên thân mật. Mà ngay cả anh, cũng không thường gọi em là Vi Vi, sao hắn ta lại có thể?” Cái tên mà chỉ khi hai người thân mật nhất anh mới gọi, lại bị người khác nói nhẹ tênh, Tịch Thần giận sôi máu. Chỉ là gặp từ hồi nhỏ thôi mà, lấy tư cách gì gọi vậy?
Diêu Vi Vi nghe lý lẽ cùn đó mà tức đến câm nín, lườm cho một cái rõ dài: “Tịch Thần, anh không gọi chẳng phải vì anh không muốn gọi à? Em có ngăn anh, hay dí dao vào cổ bắt anh không được gọi em là Vi Vi chắc?”