Mấy năm yêu nhau, Tịch Thần chỉ khi không kìm được tình cảm mới lỡ miệng gọi cô là “Vi Vi” có khi là sau một nụ hôn, có khi là sau những đêm trắng miệt mài nghiên cứu, mệt mỏi ôm lấy cô thì thầm trong mơ. Nhưng khi tỉnh táo, anh chưa từng gọi cô như vậy. Lúc nào cũng chỉ là: “Diêu Vi Vi”.
Nghĩ đến đây, Diêu Vi Vi thấy mình hồi đó mà là hoàng đế thì Tịch Thần đúng là kiểu yêu tinh hại nước hại dân. Không thì sao cô lại bị gương mặt đó mê hoặc, còn nghĩ cái kiểu lạnh lùng cố chấp kia là ngoài lạnh trong nóng, thực ra đáng yêu như chó con? Trời ạ, đáng yêu cái khỉ! Rõ ràng là một tên khốn toàn lỗi!
Tịch Thần thấy ánh mắt khinh bỉ của cô thì sững người. Chắc chắn mình nhìn nhầm rồi đúng không? Chắc chắn là vậy. Diêu Vi Vi từng yêu anh đến mức in sâu vào xương tủy, sao có thể lườm anh với vẻ ghét bỏ thế kia?
Diêu Vi Vi đâu rảnh để quan tâm đến anh ta đang tự hoài nghi bản thân. Cô thấy anh ta đang ngẩn người thì tranh thủ hỏi luôn: “Nói đi, sao anh lại ở đây? Em có gửi thiệp cho nhà họ Tịch đâu.”
Tịch Thần lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt lạnh nhạt của cô chẳng nổi giận, chẳng làm nũng, y như thái độ cô dành cho những người cô không quan tâm. Anh vô thức cau mày: “Em không gửi thiệp, chẳng phải là để ép anh đến tìm em à? Giờ anh đã đến rồi, em còn không hài lòng cái gì nữa?”
Tịch Thần nghĩ mình đã nhún nhường quá nhiều, Diêu Vi Vi dù còn giận cũng nên kết thúc vở kịch này rồi.
“Hài lòng cái gì chứ? Tịch Thần, chúng ta chia tay rồi. Lần trước em nói không rõ à? Chúng ta không hợp nhau, sau này đừng liên lạc nữa.”
Diêu Vi Vi bắt đầu nghi ngờ mấy năm ở Anh khiến anh ta quên luôn tiếng Hoa. Rõ ràng lần trước cô nói rất tử tế mà? Hai chữ chia tay khó hiểu vậy sao?
Nhưng lời cô vừa dứt, chẳng những không lọt vào tai Tịch Thần, còn chọc trúng dây thần kinh đang giật giật của anh.
Anh túm lấy cổ tay cô, ánh mắt bừng lửa, gương mặt căng cứng, giọng nói trầm thấp: “Diêu Vi Vi! Đừng nhắc đến hai chữ chia tay trước mặt anh nữa. Đừng tưởng anh sẽ mãi nhường nhịn cho em giở mấy trò ‘lạt mềm buộc chặt’ này.”
Diêu Vi Vi bị anh ta siết đau, chưa kịp yêu cầu buông tay, đã vì mấy câu phía sau mà trợn tròn mắt. Cô? Diêu Vi Vi? Đang giở trò lạt mềm buộc chặt? Anh ta? Tịch Thần? Nhẫn nhịn tính khí của cô?
Đùa cái gì vậy???
Cô dùng hết sức vùng tay ra, nhìn thấy cổ tay trắng nõn bị siết đến đỏ ửng, hít sâu một hơi, cố nén lại cú tát đang muốn giáng thẳng vào mặt tên kia. Không được giận, không được giận, đánh nhau là thiệt.
Bình tĩnh, Diêu Vi Vi! Phải dùng trí óc mà chiến thắng.
Tịch Thần là loại đàn ông có thể cưới tới mười tám bà vợ. Dù lúc yêu nhau chỉ biết dùng chiến tranh lạnh để trừng phạt nhưng nếu đánh nhau thật, ai biết có phát điên ra tay hay không?
Cô vừa xoa cổ tay, vừa liếc thấy giỏ trái cây đặt trên bàn, liền bật cười, cầm lấy. Tịch Thần vừa buông tay cũng thấy vết đỏ nơi cổ tay cô, biết mình vừa mất kiểm soát, cũng có chút áy náy. Anh hiểu rõ làn da cô mỏng manh cỡ nào, chỉ cần hơi mạnh tay đã đỏ. Trước kia...
Nghĩ đến những lần thân mật trong quá khứ, mặt Tịch Thần hơi ửng đỏ, cơn giận vì sự “bướng bỉnh” của cô cũng nguôi dần. Anh mấp máy môi nhưng lại không sao mở miệng nói lời xin lỗi. Diêu Vi Vi dĩ nhiên chẳng thèm để ý anh ta có muốn nói gì không, tay trái xách giỏ trái cây, tay phải lấy ra một quả.
Cô hỏi: “Anh xem, đây là gì?”
Tịch Thần không hiểu ý nhưng vẫn đáp: “Việt quất.”
Diêu Vi Vi gật đầu, lại lấy một quả khác: “Thế cái này là gì?”
Tịch Thần mím môi, lại trả lời: “Dâu tây.”
Trong lòng anh bắt đầu vui mừng chắc chắn là Diêu Vi Vi nhớ anh thích ăn việt quất và dâu tây nên mới lấy ra dụ hòa giải.