Tiệc chính hôm nay toàn là khách nể mặt Diêu Quảng Thắng. Hội trường phụ này mới là bạn học Diêu Hi Vân mời, với vài cậu ấm, tiểu thư trẻ tuổi đi theo người lớn chán rồi tách ra nghỉ ngơi, tìm chỗ tiêu khiển.
Dù sao, người trẻ có vòng giao tiếp riêng, chia ra lại dễ chịu hơn. Nhưng lời Diêu Hi Vân vừa nói, lại như thể cô mới là chủ nhân ở đây, còn Diêu Vi Vi người vừa về nước chỉ là khách qua đường.
“Đã là tiệc sinh nhật bố chị, đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo. Chủ nhà sao lại không ra mặt được?”
“Mấy năm nay nhà vắng người, đành phiền thím hai thay mặt lo liệu chuyện đối ngoại, thật sự là vất vả cho dì rồi. May mà bố chị nói, sau này những việc này sẽ do chị phụ trách, thím hai cũng có thể nghỉ ngơi.”
Lúc Diêu Hi Vân bước đến, âm nhạc vừa dứt, mọi người cũng đã dừng khiêu vũ. Vốn đã có không ít ánh mắt dõi theo Diêu Vi Vi người có màn nhảy rất bắt mắt. Giờ lại thấy đại tiểu thư của nhà họ Diêu đối với em họ chẳng mấy thân thiết, nhiều người bắt đầu thì thầm suy đoán.
Đồn rằng Diêu đại tiểu thư được cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên, tính tình kiêu căng ngạo mạn. Giờ nhìn thái độ cô với Diêu Hi Vân, e rằng tin đồn không hẳn sai.
Còn chuyện tin đồn lan ra thế nào, dĩ nhiên là nhờ “ẩn ý mập mờ” mà Diêu Hi Vân và Trương Huệ Mẫn tung ra khi giao tiếp.
Nhưng dù trong lòng thấy Diêu Vi Vi đúng là có chút ngạo mạn thì cũng chẳng ai muốn đứng ra bênh vực Diêu Hi Vân. Bởi vì họ vừa được Diêu Vi Vi nhắc khéo: nhà họ Diêu là của Diêu Quảng Thắng, còn Diêu Quảng Vận chỉ là người “ăn ké”.
Từ lúc ông cụ Diêu qua đời, hai anh em đã phân tài sản rõ ràng. Trừ khi Diêu Quảng Thắng trọng nam khinh nữ, muốn để hết gia sản cho đứa cháu trai mới ba bốn tuổi, còn không, tất cả đều sẽ thuộc về cô con gái duy nhất này. Vậy ông ta có trọng nam khinh nữ không? Rõ ràng là không. Nếu có thì đã chẳng cưng chiều con gái như vậy.
Một bên là người thừa kế tương lai của Diêu thị, một bên là cháu gái nhà bên đã chia riêng tài sản. Dù Diêu Vi Vi có cao ngạo, ai mà dám dại dột làm chim đầu đàn?
Diêu Hi Vân không ngờ bác cả lại định giao toàn bộ giao tế của nhà họ Diêu cho Diêu Vi Vi. Nghĩ đến việc mọi người giờ đây nhìn cô ta và mẹ cô ta bằng ánh mắt thế nào, cô ta vừa xấu hổ lại vừa căm giận.
Cô ta cố nén cơn giận muốn cào nát mặt Diêu Vi Vi, cười gượng: “Chị đã không ngại cực nhọc, tất nhiên là chuyện tốt.”
“Vừa nãy em cứ nghĩ bên này không có người chị quen thì ra em nghĩ sai. Bên này có một người, chắc chắn chị rất quen.”
Nói đến đây, trong mắt Diêu Hi Vân cuối cùng cũng hiện lên tia thích thú khi được xem trò hay.
Hừ, còn bày đặt nói chia tay là do mình không cần, thật ra chẳng phải bị Tịch Thần đá rồi sao? Đợi lát nữa thấy Tịch Thần và Chu Phinh Đình đẹp đôi xuất hiện cùng nhau, Diêu Vi Vi không tức chết mới lạ.
“Ồ, ai vậy?”
Thấy Diêu Hi Vân tỏ rõ ý định gài bẫy mình, Diêu Vi Vi ngược lại càng thấy tò mò. Rốt cuộc là ai, mà khiến Diêu Hi Vân tự tin đến mức nghĩ có thể dìm cô một phen?
Diêu Hi Vân hừ lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười: “Tất nhiên là người...”
Câu chưa dứt thì thấy từ khu nghỉ, Tịch Thần đột nhiên bật dậy khỏi ghế, sải bước đi thẳng tới chỗ Diêu Vi Vi và Thẩm Duy Cận lúc này vẫn còn giữ tư thế chuẩn bị tiếp tục khiêu vũ, tay đặt hờ lên eo nhau...
Chỉ thấy anh giơ tay nhanh như chớp, hất phăng bàn tay “vô duyên và vô cùng chướng mắt” của Thẩm Duy Cận khỏi eo Diêu Vi Vi, rồi thuận thế kéo tay cô, ba bước gộp thành một, lôi cô ra khỏi sàn nhảy.
Diêu Vi Vi bị Tịch Thần bất ngờ kéo đi, có hơi chật vật. Nhận ra người trước mặt, cô còn chưa kịp kinh ngạc đã tức giận thốt lên: “Tịch Thần! Anh bị gì vậy? Điên à!”