Tiểu Thư Nhà Giàu Số Một, Đá Bay Đại Lão Dân Quốc

Chương 27

Trước Sau

break

Diêu Quảng Thắng suy nghĩ một hồi: “Ừm, nghe con nói thì... cũng hợp lý.” Nói thật, nếu gả con gái vào nhà quyền quý, một là dễ bị mẹ chồng đè đầu cưỡi cổ, hai là vợ chồng có thể lục đục. Dù sau này ly hôn được thì danh tiếng của con gái cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Thế nên, sao không chọn một người dễ kiểm soát, không dám bắt nạt con gái mình? Ở rể tuy cũng ảnh hưởng ít nhiều tới danh tiếng nhưng ông chỉ có một đứa con gái, chẳng nỡ để cô phải chịu khổ. Giữ cô trong tầm mắt, còn hơn gả đi rồi lo lắng suốt ngày.

Diêu Quảng Thắng vốn không cổ hủ, nhanh chóng thông suốt. Chỉ cần Diêu Vi Vi sống vui vẻ thì ở rể cũng chẳng phải chuyện gì xấu.

“Không chỉ là hợp lý đâu. Bố xem, đàn ông như bố, một lòng một dạ với mẹ, mấy ai được như vậy? Quan chức quyền quý ai chẳng có mấy bà vợ bé? Có người ngoài mặt tỏ vẻ ủng hộ một vợ một chồng, sau lưng lại nuôi bồ nhí đầy ra. Nếu đổi lại là con, con chẳng chịu nổi đâu. Bố nỡ để con bị uất ức sao?”

Diêu Quảng Thắng nghe cô con gái nhỏ phân tích mạch lạc mấy chuyện hậu cung trong giới thượng lưu, không nhịn được bật cười, lắc đầu: “Tất nhiên là bố không nỡ rồi.”

Đúng là đàn ông hiểu đàn ông nhất. Mấy cậu trai trẻ nhà giàu mà ông từng gặp, nghĩ lại thì cũng chẳng ra gì. Cha mẹ sống phóng túng, chơi bời lăng nhăng thì con cái e cũng chẳng khá hơn được. Chọn con rể, đầu tiên là phải tránh xa mấy nhà như vậy.

Nghĩ đến tên khốn Tịch Thần trong nguyên tác cưới tới tận mười tám bà vợ bé, Diêu Vi Vi hừ lạnh: “Đàn ông mà lấy vợ bé, chắc chắn không tử tế.”

Diêu Quảng Thắng gật đầu: “Vi Vi nói đúng.”

Tiệc sinh nhật nhà họ Diêu được tổ chức tại khách sạn Four Seasons nơi sang trọng bậc nhất Thượng Hải. Họ bao trọn nguyên một tầng phòng yến tiệc, khách sạn hôm đó cũng thông báo ngưng đón khách bên ngoài.

Four Seasons tọa lạc ngay khu tô giới Anh Mỹ, ông chủ là một người Anh tên Tyson. Người đến dự tiệc, ai mà không hiểu rõ trong lòng: chuyện trong tô giới bây giờ gần như đều do người Anh kiểm soát. Nhà họ Diêu có thể khiến Four Seasons ngưng kinh doanh một ngày chỉ để tổ chức sinh nhật, e rằng Diêu Quảng Thắng thực sự có chút tiếng nói trong giới ngoại quốc.

Tuy triều Thanh đã sụp đổ từ lâu nhưng cái tư tưởng "sĩ nông công thương" ăn sâu bám rễ vẫn tồn tại trong lòng không ít người, nhất là mấy vị quan lớn trong chính phủ. Nếu Diêu Quảng Thắng chỉ là một doanh nhân bình thường, họ đã chẳng cần phải nể mặt như vậy. Chính bởi ông có mối quan hệ tốt với nhiều thương nhân ngoại quốc nên mới được nể nang đến thế.

Ai cũng rõ, nếu không có những mối quan hệ "ăn cả trong lẫn ngoài" này, Diêu Quảng Thắng chẳng thể thuận buồm xuôi gió làm ăn lớn đến vậy, thậm chí còn kiếm được tiền của người ngoại quốc.

Vậy nên, khi bước vào cửa thấy tấm biển thông báo "hôm nay nghỉ phục vụ", nét mặt chúc mừng của các vị khách dành cho Diêu Quảng Thắng cũng thêm phần chân thành. Tất nhiên, cũng có người thật sự xuất phát từ lòng quý mến.

“Diêu lão đệ, sinh nhật vui vẻ! Vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh hẳn là ái nữ nhà cậu rồi?”

Người nói khoảng tầm bốn năm mươi tuổi, khoác ngoài chiếc áo lông cổ bảnh bao có phần phô trương, bên trong là vest sáng màu phối cổ kiểu pha trộn. Ông ta hơi béo, bụng bia rõ rệt, giọng nói thì sang sảng đầy khí thế. Diêu Vi Vi thấy người này có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra nổi là ai.

Lúc này, Diêu Quảng Thắng đã cười tươi, vẫy tay chào thân mật: “Đúng là cậu rồi, huynh đệ Thẩm! Vất vả cho cậu lặn lội xa xôi tới đây. Đây là Vi Vi, vừa mới từ Anh trở về không lâu.”

Sau đó ông quay sang con gái: “Đây là chú Thẩm của con, lúc nhỏ từng sống cạnh nhà cũ ở Tô Châu, con còn nhớ không?”

Chú Thẩm?

Tổ tiên nhà họ Diêu vốn ở Tô Châu, hồi tám chín tuổi Vi Vi từng đến ở ngôi nhà cũ đó một thời gian. Cô cố nhớ lại... Hình như đúng là có một chú Thẩm hay cầm kẹo mạch nha chọc cô cười. Nhưng mới vài hôm là cô ăn ngấy luôn kẹo, không thèm giả vờ ngoan nữa, khiến chú ấy cụt hứng không ít.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc