Tiểu Thư Nhà Giàu Số Một, Đá Bay Đại Lão Dân Quốc

Chương 28

Trước Sau

break

Chỉ là... Trong ký ức cô, chú Thẩm khi ấy cao to tương đương bố mình, đâu có béo như bây giờ?

Diêu Vi Vi bán tín bán nghi: “Chú là... người cầm kẹo mạch nha chọc cháu ngày xưa thật ạ?”

Thẩm Phú Hùng vỗ đùi cười ha hả: “Không là chú thì ai vào đây nữa, nhóc con?”

Diêu Quảng Thắng mỉm cười giải thích: “Vi Vi à, chú Thẩm của con có cậu con trai rất giỏi, mấy năm nay nối nghiệp gia đình. Chú ấy rảnh rỗi hơn, cũng nhàn đến nỗi mập ra đấy.”

Nhà họ Thẩm và nhà họ Diêu vốn là bạn cũ của cha ông nhưng đến đời Diêu Quảng Thắng thì nhà họ Diêu chuyển đến Thượng Hải, sự nghiệp phát triển vượt bậc, hai bên dần kéo giãn khoảng cách.

Mấy năm gần đây, cậu cả nhà họ Thẩm Thẩm Duy Cận tiếp quản sản nghiệp, mạnh tay cải cách mấy nhà máy dệt và xưởng nhuộm cũ, lập nên công ty Thẩm Ký Thương Mại, mở rộng thị trường, khiến nhà họ Thẩm cũng phất lên, có chỗ đứng ở thương giới Hoa Nam.

Ngay cả Diêu Quảng Thắng cũng phải cảm thán: Thẩm Phú Hùng đúng là số đỏ. Ông ta vốn tính tình cởi mở, không giỏi chuyện làm ăn, vậy mà bao năm không làm tiêu tán cơ nghiệp, còn sinh ra đứa con cực kỳ có khiếu kinh doanh.

“Chú đúng là có phúc đấy ạ.” Diêu Vi Vi cười chúc, dù ký ức lúc nhỏ không rõ ràng nhưng ấn tượng của cô về Thẩm Phú Hùng vẫn khá tốt.

Ai ngờ vừa nghe vậy, Thẩm Phú Hùng đã ra vẻ chán nản phẩy tay: “Ấy chà, chú sao bằng bố con, sinh được cô con gái vừa xinh vừa ngoan. Thằng ranh nhà chú suốt ngày vùi đầu vào công việc, chẳng có thời gian về nhà, càng đừng nói tới chuyện làm sinh nhật cho bố. Đâu có được như Vi Vi nhà con.”

Nói rồi ánh mắt ông ta liếc qua vai cô, đột nhiên gọi to: “Duy Cận! Mau qua đây chào chú Diêu đi.”

Vi Vi quay đầu nhìn theo tay ông ta chỉ, thấy một thanh niên khí chất điềm đạm đang bước đến. Vẻ ngoài anh ta có vài nét giống "phiên bản gầy" của Thẩm Phú Hùng hồi nhỏ.

Đợi người kia tới gần, Diêu Quảng Thắng giới thiệu: “Đây là con trai chú Thẩm, Thẩm Duy Cận.”

Anh chàng này trạc hai mươi mấy tuổi, khí chất dịu dàng nho nhã, dù là thương nhân nhưng không có vẻ bon chen, ngược lại còn mang theo phong thái của giới trí thức, lịch sự và tinh tế.

Huống hồ còn đẹp trai, vóc dáng chuẩn chỉnh. Bộ vest kẻ ô cắt may vừa vặn càng làm nổi bật bờ vai rộng và đôi chân dài.

“Chú Diêu, Vi Vi, đã lâu không gặp.”

Giọng anh ta nhẹ nhàng, trong trẻo như suối nguồn. Việc chào bố cô là lẽ thường, chỉ là Vi Vi không ngờ anh ta lại nhớ được cô một người chỉ từng sống cạnh nhà vài tháng hồi nhỏ. Nhưng nghĩ lại, Thẩm Duy Cận có thể điều hành tốt công ty lớn như vậy, hẳn là người chỉn chu trong mọi việc, có lẽ đã hỏi trước bố mình rồi.

Vậy nên cô hơi cúi đầu, mỉm cười chào: “Chào anh Thẩm.” Những chuyện giao tiếp kiểu này trước mặt người lớn, cô hiểu rất rõ phép tắc cần có.

Diêu Quảng Thắng rất hài lòng với Duy Cận. Dù con gái ông nói muốn “kén rể về làm chồng” thì nếu có sự lựa chọn tốt hơn, tất nhiên nên tìm hiểu thêm. Nhà họ Thẩm tuy cổ hủ nhưng gia phong nghiêm chính, mà Duy Cận lại là lớp hậu bối cực kỳ xuất sắc.

Thấy hai người đứng cạnh nhau trông khá xứng đôi, ông thuận miệng nói: “Bên cạnh có sàn nhảy, mấy đứa trẻ các con cứ qua đó nói chuyện, không cần ở đây nghe mấy ông già tụi ta cà kê.”

“Bố à, bố chỉ là chững chạc thôi chứ ai dám nói bố cổ hủ? Con phản đối đầu tiên đấy!”

Vi Vi cười đùa một câu, rồi quay sang Thẩm Duy Cận: “Anh Thẩm, khách trẻ đều được sắp xếp ở bên kia, nếu anh thấy hứng thú, em dẫn anh qua nhé?”

Thẩm Duy Cận nhìn cô một lúc lâu. Khác với những gì Vi Vi tưởng, anh ta nhớ cô không phải nhờ bố nhắc mà bởi từ đầu đến cuối chưa từng quên.

Vài năm trước khi mới tiếp quản công ty, anh ta thường xuyên qua lại giữa Tô Châu và Thượng Hải. Một lần, anh ta đến thăm cửa hàng mới mở ở đường Nam Kinh, tình cờ thấy cô đang đứng trong cửa hàng Thẩm Ký, cãi nhau tay đôi với một nhân viên coi thường khách khác.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc