Tiểu Thư Nhà Giàu Số Một, Đá Bay Đại Lão Dân Quốc

Chương 26

Trước Sau

break

Từ sau khi mẹ Hứa Bích Quân qua đời, mấy chuyện lặt vặt trong nhà đều do bà thím hai đảm nhiệm.

Vợ của Diêu Quảng Vận, Trương Huệ Mẫn, bụng dạ hẹp hòi y như con gái bà ta là Diêu Hi Vân. Lúc Hứa Bích Quân còn sống, bà ta phải nhẫn nhịn lấy lòng nhưng từ sau khi Hứa Bích Quân mất, ngay cả thiệp mời cho bạn thân của bà cũng chẳng buồn gửi.

Chuyện này, Diêu Quảng Thắng không phải không biết. Chỉ là, thứ nhất Trương Huệ Mẫn là vợ cả chính thất của em trai ông, hồi Hứa Bích Quân còn sống bà ta cũng xem như biết điều, ông cũng không tiện vì chuyện vặt mà nổi giận. Thứ hai là Vi Vi khi đó còn nhỏ, ông lại không định tái hôn, nên cũng chẳng có lý do chính đáng để giao chuyện trong nhà cho người khác.

“Thím hai con tính khí nhỏ nhen, sau này mấy chuyện giao tế trong nhà con cứ tự lo liệu. Bố sẽ nói lại với chú hai con một tiếng.” Dù nể tình anh em ruột, từng được em trai cứu mạng, Diêu Quảng Thắng vẫn rất có chừng mực.

Nghe bố gật đầu đồng ý, Diêu Vi Vi vui vẻ khoác tay ông nũng nịu: “Vậy sau này con là ‘bà quản gia’ của bố rồi đấy, bố không được chê con phiền đâu nhé.”

Vừa rồi cô cố ý nhắc đến chuyện thím hai không gửi thiệp cho nhà họ Dư, là muốn mượn dịp này giành lại quyền xử lý mấy chuyện đối ngoại trong nhà từ tay bà ta. Trương Huệ Mẫn vốn sĩ diện, lúc nào cũng muốn được người khác tâng bốc. Biết chuyện này, không biết bà ta sẽ tức điên đến mức nào.

“Bố sao mà chê con được, chỉ thấy tiếc thôi. Sợ rằng chưa mấy năm nữa con đã thành ‘bà quản gia’ nhà người khác rồi.” Nói đến đây, Diêu Quảng Thắng khẽ thở dài. Đứa bé năm nào còn nằm trong tã đã thành thiếu nữ xinh đẹp. Nghĩ đến chuyện không biết con gái sau này sẽ gả cho nhà ai, trong lòng ông chợt dâng lên chút xót xa.

Diêu Vi Vi bĩu môi: “Con chẳng muốn lấy chồng đâu, nếu có thì cũng phải tìm người về ở rể. Sau này con với anh ta cùng ở bên bố, chẳng phải càng tốt sao?”

Hứa Bích Quân sức khỏe yếu, sinh con cũng không dễ. Diêu Quảng Thắng lại không muốn tái hôn, nên suốt bao năm chỉ có một đứa con là cô.

Dù ông chưa từng vì cô là con gái mà tỏ ra thất vọng, ngược lại còn nâng niu cô như báu vật nhưng từ nhỏ Diêu Vi Vi đã nghe đủ lời đàm tiếu: nào là Diêu Quảng Thắng không có con trai thì coi như tuyệt hậu, con gái thì chẳng gánh vác được gì, chỉ tổ tốn của.

Nguyên tác cũng từng viết, sau khi Diêu Quảng Thắng qua đời, Diêu Quảng Vận chiếm đoạt tài sản cũng vì thuyết phục được mấy vị trưởng bối trong họ rằng anh trai không có con trai, nhờ vậy dễ dàng nắm giữ toàn bộ công ty và tài sản.

Lúc trước, Diêu Vi Vi để mắt đến Tịch Thần, ngoài việc mê gương mặt đẹp như tranh của anh ta, cũng vì anh là sinh viên nghèo không có chỗ dựa, rất dễ đưa về làm rể. Nhưng giờ thì, tên mặt đẹp ấy đã bị cô gạt phăng, phải tìm đối tượng khác thôi.

Bố cô chỉ có mỗi mình cô, sau này dọn dẹp xong đám Diêu Quảng Vận, có lẽ chỉ còn lại hai bố con là người thân thật sự. Nghĩ đến cảnh bố sống một mình, không đi bước nữa, Diêu Vi Vi cũng chẳng muốn gả xa, thậm chí chẳng muốn lấy chồng.

“Ở rể à?” Diêu Quảng Thắng thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này. Những người trẻ tuổi xuất sắc mà ông từng gặp đều xuất thân cao quý. Mà kiểu người như thế thì không đời nào chấp nhận ở rể.

Nhưng nếu bắt con gái gả cho một người bình thường, ông lại thấy thiệt thòi cho cô con gái cưng. Thế nên chuyện này, ông chưa từng cân nhắc.

“Đúng vậy, sau này con dứt khoát cưới một anh chồng đẹp trai ngoan ngoãn về, bảo gì nghe nấy, con nói đi đông không dám đi tây, bảo trèo lên trời là phải biết kê thang. Vừa có thể phụ con phụng dưỡng bố, vừa không cần ấm ức đi làm dâu chịu đựng mẹ chồng ác bá. Bố thấy sao?” Diêu Vi Vi nói như đùa nhưng trong lòng thì rất nghiêm túc.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc