Tiểu Thư Nhà Giàu Số Một, Đá Bay Đại Lão Dân Quốc

Chương 21

Trước Sau

break

Tịch gia và Diêu gia vốn không thân, lão Vương sao biết được địa chỉ cụ thể. Nói xong, không khí trong xe lặng ngắt như tờ.

Vài giây sau, Tịch Thần cuối cùng cũng mở miệng, giọng không mấy vui vẻ: “Số 23, đường Trung Nam. Đừng để tôi phải nói lại lần nữa.”

Vì hôm nay ra ngoài có việc đặc biệt, Diêu Vi Vi chỉ bảo tài xế Tiểu Lưu đưa mình tới khu bách hóa Hồng Tường trên đường Nam Kinh, rồi cho anh ta về luôn. Thế nên lúc quay về nhà, cô đành phải gọi một chiếc xe kéo.

Trần Dịch Phong vốn có ý muốn đưa cô về, thể hiện phong thái rất đàn ông nhưng Diêu Vi Vi đã uyển chuyển từ chối.

Bởi vì nếu chẳng may để Diêu Quảng Thắng biết cô được một người đàn ông lạ đưa về tận nhà, kiểu gì ông cũng sẽ điều tra sạch sẽ gốc gác đối phương, không chừa một ai trong mười tám đời tổ tông. Cô không muốn rước rắc rối vào người.

Biệt thự nhà họ Diêu là kiểu biệt thự độc lập chiếm diện tích lớn, bao quanh là hàng rào sắt hoa văn, phía sau còn có hai dãy nhà phụ dành cho người làm, đầu bếp và tài xế.

Vị trí của biệt thự không quá hẻo lánh nhưng cũng đủ yên tĩnh, cách đường Nam Kinh không xa. Xe kéo chỉ mất một lúc là tới đầu hẻm nhỏ trước cổng biệt thự. Diêu Vi Vi trả tiền cho bác phu xe xong, liền men theo con hẻm nhỏ đi về phía cổng lớn.

Chưa đi được mấy bước, cô đã thấy một chiếc xe hơi biển số lạ đậu chắn ngang con hẻm trước cổng.

Diêu Vi Vi khẽ nhíu mày, trong lòng lầm bầm: Ai mà đến nhà cô lại vô ý thế, đậu xe chắn cả lối đi?

Đúng lúc cô sắp đi ngang qua xe, kính cửa sau xe chậm rãi hạ xuống, để lộ một gương mặt rất đỗi quen thuộc. Là gương mặt mà cô chỉ cần liếc một cái là nhận ra ngay Tịch Thần. Cô kinh ngạc đến mức suýt há hốc miệng. Trong đầu còn nghi ngờ chẳng biết mình có đang hoa mắt hay không.

Nhưng khi chớp mắt vài cái, ngũ quan rõ ràng góc cạnh kia vẫn cứ hiện hữu ngay trước mắt, đôi mắt sâu thẳm đen nhánh kia vẫn y như cũ nhìn cô chăm chú như thể đang kéo cả tâm trí người khác vào trong. Hình như... không phải ảo giác.

Tính ra thì đã gần một tháng kể từ lần cãi nhau đầy căng thẳng đó. Ban đầu, cô chỉ vì tức giận vì bị anh giấu thân phận, cộng thêm kiểu lạnh nhạt bạo lực tâm lý mà anh luôn cho là đương nhiên. Cô không muốn cúi đầu nữa nhưng trong lòng vẫn mong anh chủ động tìm mình.

Sau đó, cô khôi phục ký ức về “tình tiết cốt truyện”, cảm xúc dành cho Tịch Thần cũng đảo lộn hoàn toàn. Cô muốn dùng cơn chiến tranh lạnh này làm lý do chia tay ngầm không gặp, không nói, không ràng buộc. Cứ thế buông tay.

Cô nghĩ, Tịch Thần chắc chắn sẽ không chủ động đến tìm mình. Như vậy, chỉ cần cô không tiếp cận anh nữa, lâu dần hai người sẽ mặc định kết thúc. Cô cũng chẳng cần phải tranh cãi với nam chính định mệnh nữa tiện cả đôi đường.

Chỉ là... giờ thì thế này là sao?

Cô và Tịch Thần nhìn nhau vài giây, cuối cùng Diêu Vi Vi cũng lấy lại bình tĩnh, cố gắng gạt bỏ mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng, giọng dửng dưng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”

Không ngạc nhiên, không mừng rỡ, cũng chẳng có nụ cười nào. Chỉ là một câu “Anh tới đây làm gì” vô cùng bình tĩnh.

Tịch Thần vốn nghĩ chỉ cần mình đứng chờ trước cửa nhà cô, chắc chắn sẽ được đón bằng ánh mắt kinh ngạc pha lẫn vui mừng của cô. Cô sẽ nhào tới ôm lấy anh, phụng phịu hỏi tại sao giờ mới tới, có phải vẫn đang đợi cô xuống nước.

Rõ ràng chỉ mới một tháng, vậy mà anh đã thấy nhớ cảm giác ôm cô trong lòng mềm mại, thơm tho, ấm áp đến khó tả. Nhưng... phản ứng của cô lại hoàn toàn ngoài dự đoán.

Tịch Thần hơi mím môi, định mở lời kéo lại thế chủ động nhưng lại không biết nên nói gì để hợp lý hóa hành vi của mình lúc này.

Chẳng lẽ lại bảo: “Anh vừa nhìn thấy em và một gã đàn ông khác cười cười nói nói, nên cố tình đứng đây chờ, cho em cơ hội giải thích”?

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc