Tiểu Thư Nhà Giàu Số Một, Đá Bay Đại Lão Dân Quốc

Chương 20

Trước Sau

break

Lão tận mắt nhìn thấy Diêu tiểu thư và “bạn” của cô đi vào quán bánh bao Trương Ký nơi chẳng lớn mấy rồi cùng nhau ngồi xuống cạnh cửa sổ, nói cười vui vẻ. Lão Vương nhịn không được quay đầu lại, liếc nhìn người ngồi sau xe Tịch Thần vẫn không nhúc nhích lấy một cái.

Do dự một lúc lâu, lão rốt cuộc cũng lên tiếng: “Cậu chủ... giờ mình... định thế nào ạ?”

“Lái xe, tới nhà họ Diêu.” Giọng Tịch Thần không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

“Hả? Đến nhà họ Diêu ạ?”

Lão Vương ngẩn người. Chẳng phải Diêu tiểu thư đang ngồi ăn bánh bao với người đàn ông khác đấy sao? Còn mình thì... định cứ thế bỏ mặc cô ấy à?

“Không thì sao?” Tịch Thần lạnh lùng liếc qua, ngữ khí sắc bén.

Chẳng lẽ anh phải giữa ban ngày ban mặt, xông vào tiệm bánh bao rồi kéo Diêu Vi Vi ra ngoài giữa bao nhiêu con mắt xung quanh? Tịch Thần thấy loại hành động bốc đồng đó thật nực cười và đương nhiên, anh sẽ không bao giờ làm ra chuyện mất mặt như thế.

Trước đây mỗi khi Diêu Vi Vi thấy có cô gái nào khác đến gần anh, dù đang ở đâu cũng chẳng thèm kiêng nể gì, luôn luôn không chút nể nang mà vạch trần mưu đồ của đối phương hoặc trực tiếp kéo anh đi.

Khi ấy, Tịch Thần từng thấy cô quá bốc đồng, quá thiếu kiểm soát. Anh không thích chuyện cá nhân của mình bị biến thành đề tài tám chuyện của người khác. Anh cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao cô cứ phải vì mấy chuyện nhỏ xíu đó mà tự gán cho mình tiếng xấu “tính tình thất thường”. Vì mấy chuyện như thế, hai người từng cãi nhau không biết bao nhiêu lần.

Tất nhiên, trong mắt Tịch Thần, mấy lần đó chỉ là Diêu Vi Vi đang giận vô cớ một mình. Còn anh thì lắm lúc chỉ nhíu mày, nghiêm giọng nói vài câu khuyên cô tỉnh táo. Nhưng cô thì luôn chẳng chịu thôi, luôn lôi hết mọi chuyện từ hồi mới yêu đến tận lúc cãi vã ra nói cho bằng được, chẳng chịu nhường bước.

May mà tính cô đến nhanh mà cũng qua nhanh. Sau khi trút hết mọi uất ức, Tịch Thần sẽ mặc kệ cô vài ngày để cô tự bình tĩnh lại, còn anh thì chui vào phòng thí nghiệm. Đến khi anh quay trở lại, cô cũng hết giận rồi.

Tịch Thần dù sống ở nước ngoài mấy năm nhưng từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng sâu sắc của Tịch Thế Đào, cha anh. Ông luôn dạy rằng không thể nuông chiều đàn bà khi họ nổi nóng, bằng không họ sẽ càng quá quắt. Tịch Thần cũng không thích chuyện yêu đương đem ra nói giữa chốn đông người, đến thân như Tiêu Thanh Việt anh còn chẳng bao giờ chia sẻ chuyện tình cảm.

Bây giờ nhìn Diêu Vi Vi cười cười nói nói với một người đàn ông khác, Tịch Thần tuy thấy hơi tức vì cô chẳng biết chừng mực nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Dù gì đi nữa, anh cũng chưa từng nghi ngờ việc cô thật lòng thích mình.

Tình cảm của Diêu Vi Vi khác anh. Cô yêu nồng nhiệt, rực rỡ như ánh mặt trời mùa hạ, luôn khiến người ta cảm nhận rõ ràng cô đang yêu. Dù Tịch Thần từng không hài lòng với sự thẳng thắn trong lúc giận của cô nhưng anh lại rất hưởng thụ cách cô bộc lộ tình cảm với mình chân thành và rạng rỡ. Đến mức nhiều lúc, anh thấy kiểu Diêu Vi Vi như vậy... thật đáng yêu.

Thôi thì, chỉ cần lát nữa cô chịu ngoan ngoãn nhận sai, anh cũng có thể "miễn cưỡng" tha thứ cho lần cô không biết chừng mực này. Chỉ là... vẫn phải nghiêm mặt răn dạy vài câu để cô nhớ lâu một chút.

Tịch Thần chợt nhớ đến mỗi lần bị anh mắng, Diêu Vi Vi đều sẽ theo phản xạ chu môi, trợn mắt giận dỗi, ánh mắt long lanh ánh giận nhưng vẫn đầy sức sống. Khoé môi anh bỗng cong lên, cảm thấy... hơi nhớ cô gái ấy rồi.

“Cậu chủ... cậu chủ?”

Lão Vương chẳng hiểu sao sắc mặt cậu chủ lại dịu xuống hẳn, còn gọi mãi mới thấy anh hồi thần.

“Khụ... có chuyện gì?”

Lão Vương lúc này đã vòng xe chạy quanh đài phun nước giữa phố Nam Kinh mấy vòng, đến phát mệt: “Cậu chủ à nhưng mà... tôi đâu có biết nhà họ Diêu ở đâu đâu...”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc