Huống hồ, chỉ vì ông chủ mập cho thêm cái khung sách đẹp mắt mà dám đội giá cao đến thế, cô bỗng thấy xót thay cho người hâm mộ đầu tiên của mình.
Ấy vậy mà Trần Dịch Phong người vừa bỏ ra một khoản không nhỏ mua sách lại tỏ ra thoải mái hơn cả cô: “Không sao. Dạo này tuy tiêu hơi nhiều nhưng bình thường tôi vẫn có nhuận bút nên vẫn còn dư dả. Hơn nữa, sách là báu vật, giá trị có đáng hay không cũng là chuyện tùy vào sở thích cá nhân thôi. Gặp được thứ mình thật sự thích, chỉ cần trong khả năng thì có tốn thêm chút tiền cũng không tiếc.”
“Quan điểm này thì tôi hoàn toàn đồng tình.”
Diêu Vi Vi càng lúc càng thấy mình và Trần Dịch Phong hợp nhau, ít nhất là về cách suy nghĩ. Bản thân cô cũng luôn sẵn sàng chi ra chút gì đó cho những điều khiến mình yêu thích.
Giống như lần đầu tiên gặp Tịch Thần, bị nhan sắc anh hớp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Là một “mọt sắc” chính hiệu, cô chẳng ngại bỏ cái tính tiểu thư quen được nuông chiều, kiên trì bám theo anh suốt mấy tháng trời.
Dù xã hội bây giờ vẫn còn chuộng quan điểm “con gái phải giữ kẽ” nhưng điều đó chẳng qua là do hầu hết các cô gái không dám hoặc ngại mất mặt nên chẳng dám theo đuổi điều mình muốn. Nam theo đuổi nữ thì là chuyện thường nhưng nữ chủ động lại bị nói là mất nết, bị người ta chỉ trỏ bàn tán.
Thực ra, sự tự tin của mỗi người đều được xây dựng từ hoàn cảnh lớn lên. Những cô gái như Diêu Vi Vi, từ bé đã được yêu thương, cưng chiều, mới có đủ bản lĩnh để dám theo đuổi người mình thích. Người càng được yêu thương thì lại càng không sợ mất mát, càng không dễ dằn vặt trong mối quan hệ.
Với cô, thích là thích, ghét là ghét.
Thích Tịch Thần thì sẽ thẳng thắn để anh biết, dốc lòng theo đuổi để anh trở thành bạn trai mình. Dĩ nhiên, tiền đề là lúc ấy tuy Tịch Thần không quá nhiệt tình nhưng cũng chẳng thể hiện thái độ khó chịu với việc cô theo đuổi.
Giờ thì vì nhiều lý do, cô đã quyết định chia tay. Diêu Vi Vi không phải kiểu người do dự, miệng nói dứt khoát nhưng lòng lại luyến tiếc mối tình mà mình từng bỏ nhiều công sức để có được.
“Anh mới đến Thượng Hải, chắc còn chưa quen đường xá gì nhiều. Mình cũng coi như bạn bè rồi, để em mời anh ăn món bánh bao ngon nhất cả Thượng Hải này nhé?”
Diêu Vi Vi nghiêng đầu nhìn sang Trần Dịch Phong bên cạnh, giọng nói trong trẻo như chuông ngân, nụ cười chân thành như gió xuân tháng Tư, khiến người ta nhìn vào là thấy nhẹ lòng.
Nét rạng rỡ ấy khiến Trần Dịch Phong vô thức gật đầu, sau mới chợt nhận ra, hơi ngại ngùng nói thêm: “Khụ, vậy anh mặt dày nhận lời em vậy.”
“Không phiền đâu. Quán đó ngay phía trước, mình đi thôi.”
Nếu là ở kiếp trước, tình huống này hẳn gọi là “tặng phúc lợi cho fan” rồi. Dù gì người ta vừa khen cô một tràng, lại sẵn sàng bỏ tiền mua sách, lần đầu tiên được một người xa lạ công nhận như vậy, Diêu Vi Vi cũng muốn đáp lại chút gì đó.
Cô từng định mời Trần Dịch Phong ăn ở chỗ sang hơn nhưng nghĩ kỹ lại sợ anh thấy ngại. Suy đi tính lại, cuối cùng cô quyết định rủ anh đến tiệm bánh bao Trương Ký mà mình cực kỳ yêu thích.
Tiệm này là một thương hiệu lâu đời, vừa ngon vừa rẻ, lại mang đậm hương vị địa phương đúng kiểu “vừa miệng vừa tình”.
Cô từng định mời Trần Dịch Phong ăn ở chỗ sang hơn nhưng nghĩ kỹ lại sợ anh thấy ngại. Suy đi tính lại, cuối cùng cô quyết định rủ anh đến tiệm bánh bao Trương Ký mà mình cực kỳ yêu thích.
Tiệm này là một thương hiệu lâu đời, vừa ngon vừa rẻ, lại mang đậm hương vị địa phương đúng kiểu “vừa miệng vừa tình”.
Cùng lúc đó, ở một nơi không xa, Tịch Thần ngồi yên lặng trong xe, mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng vừa diễn ra cách đó không lâu nhưng lại chẳng nói lấy một lời.
Rõ ràng tiết lập thu chỉ vừa mới qua, rõ ràng anh chỉ ngồi yên trong xe không nói gì, thế mà lão Vương tài xế của anh lại cảm thấy không khí trong xe lạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở, như có luồng khí lạnh vô hình đang bao trùm quanh đây.