Tịch Thần nhớ lại hồi ở Anh, Diêu Vi Vi từng nhiều lần than nhớ bánh bao nhân thịt của tiệm Trương Ký trên đường Nam Kinh, nên dạo này mỗi khi tan làm về, anh đều bảo lão Vương lái vòng qua đường đó, mong có thể tình cờ gặp cô.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Chiếc xe lướt êm trên con đường Nam Kinh đông đúc náo nhiệt, ánh mắt Tịch Thần hướng về tiệm bánh bao Trương Ký đang dần hiện ra phía xa. Nhưng thật thất vọng, trước cửa tiệm chỉ có vài người lác đác mua bánh, không hề thấy bóng dáng chiếc xe Mercedes của nhà họ Diêu.
Nghĩ đến việc ba ngày liên tiếp đều gặp cô ở đoạn đường này, tâm trạng anh càng thêm khó chịu. Vừa định từ bỏ ý định tình cờ gặp mặt hôm nay, nhắm mắt dưỡng thần thì tài xế Vương xưa nay điềm đạm bỗng phanh gấp dừng xe.
“Gì vậy?”
Tịch Thần nhíu mày mở mắt, giọng không mấy vui vẻ.
“Xin lỗi cậu chủ, hình như tôi vừa thấy cô Diêu lần trước ở bến tàu, nên vô thức đạp phanh.”
Hôm Tịch Thần trở về Thượng Hải bằng tàu, chính lão Vương là người đến đón ở bến, nên cũng từng gặp cô nàng vừa thấy anh và xe liền nổi giận. Sau đó, khi Diêu Vi Vi giận dỗi bỏ đi, Tịch Thần đen mặt dặn lão Vương đừng nhiều lời, nên chuyện anh về nước cùng một cô bạn gái chẳng ai trong nhà họ Tịch biết.
Tịch Thần lo rằng nếu để Tịch Thế Đào người ghét những cô gái có tính khí mạnh biết chuyện Diêu Vi Vi nổi đóa giữa chốn đông người, ấn tượng đầu tiên chắc chắn sẽ rất tệ.
Đến lúc anh đưa cô về nhà ra mắt, nếu Tịch Thế Đào vì chuyện cũ mà lạnh nhạt với cô, với cái tính dễ tổn thương của Diêu Vi Vi, kiểu gì cũng buồn bực. Nếu cô phát khùng lên thì anh cũng chưa chắc dập được lửa.
Lão Vương ở nhà họ Tịch bao năm, tất nhiên là người khôn ngoan. Gần đây thấy cậu chủ tâm trạng không tốt, lại cứ khăng khăng đi đường vòng qua Nam Kinh mỗi ngày, ông đoán tám phần là vì cô Diêu kia.
Quả nhiên, vừa thấy một cô gái rất giống cô Diêu bước ra từ Quốc Tấn Thư Quán bên kia đường, ông lập tức dừng xe báo tin.
Tịch Thần đè nén cảm xúc vui mừng mơ hồ trong lòng, làm ra vẻ thản nhiên hỏi: “Ồ? Cô ấy đâu?”
“Ngay trước cửa hiệu sách bên kia đường, chỉ là...”
Hình như đi cùng một người đàn ông trẻ tuổi.
Câu cuối lão Vương còn chưa kịp nói ra thì Tịch Thần cũng đã nhìn thấy hai người đang từ hiệu sách bước ra, vừa đi vừa nói cười Diêu Vi Vi và Trần Dịch Phong.
Khác với những người đàn ông trước kia từng theo đuổi nhưng đều bị Diêu Vi Vi thẳng tay từ chối, Trần Dịch Phong lại cùng cô vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Bầu không khí giữa họ gần gũi đến mức ai nhìn cũng nhận ra.
Hôm nay, để tránh gây chú ý, Diêu Vi Vi còn cố tình chọn bộ đồng phục học sinh màu lam giản dị, trông ngoan ngoãn khác hẳn thường ngày, lại càng hợp với chiếc trường sam xanh lam mà Trần Dịch Phong mặc.
Dù khoảng cách không gần, Tịch Thần vẫn thấy rõ ánh mắt đầy ngưỡng mộ không che giấu của người đàn ông kia dành cho Diêu Vi Vi. Ngồi trong xe, ánh mắt dán chặt vào hai người, sắc mặt Tịch Thần lập tức đen lại.
“Ờm... Anh Trần, anh không thấy cuốn sách này có hơi đắt quá sao?”
Giá sách báo trên thị trường bây giờ trung bình chỉ tầm ba bốn hào, vậy mà bộ Phong Nguyệt Trên Biển bản bìa cứng xa hoa do ông chủ mập tái bản lại hét tới tận năm tệ bạc. Năm tệ đó nếu mua gạo thì cũng đủ sắm cả trăm cân, còn mua thịt lợn thì cũng cỡ bốn, năm chục cân là ít.
Dù Trần Dịch Phong là giảng viên được Đại học Nữ thánh Gioan mời từ Bắc Bình về với mức lương cao thì lương tháng cũng chỉ tầm hai, ba trăm tệ. Hơn nữa anh ta mới chân ướt chân ráo tới Thượng Hải, chưa kịp nhận lương đã tốn khối tiền cho việc thuê nhà, sắm sửa linh tinh.
Với hoàn cảnh hiện tại, năm tệ chắc chắn không phải con số anh có thể tiêu bừa. Dù Diêu Vi Vi sống sung túc, tiêu tiền phóng khoáng nhưng cô không phải kiểu người "không có cháo thịt thì ăn bánh bao thịt" như trong sách vở.