“Thì ra là vậy.” Diêu Vi Vi hơi thất vọng một chút nhưng cũng chẳng để tâm, tiếp tục hỏi: “Đã đọc rồi, sao còn đến hiệu sách mua nữa?”
Nhắc đến cuốn sách yêu thích, giọng Trần Dịch Phong bỗng trở nên đầy hào hứng: “Cô Đồng Sanh đúng là người có học thức sâu rộng. Tôi đọc xong vẫn cứ nhớ mãi không quên. Nay đến Thượng Hải, tất nhiên phải đích thân đến đây mua một bản bìa cứng đặc biệt mà ông chủ đề cử.”
Nghe giọng điệu trịnh trọng của anh khi mua sách, Diêu Vi Vi không khỏi tò mò không biết ông chủ mập đã “thao túng tâm lý” anh thế nào.
“Ra là vậy... Thật hiếm thấy đàn ông lại thích Hải Thượng Phong Nguyệt đến thế.”
Nội dung cuốn sách phê phán những người đàn ông đứng trên lập trường kẻ hưởng lợi mà áp đặt tinh thần lên phụ nữ cổ hủ. Nhân vật dựa theo nguyên mẫu Triệu và Phí, dù lúc đầu đến được với nhau nhưng khi nhiệt tình qua đi, lại thường xuyên cãi vã vì chuyện vụn vặt.
Người đàn ông thì ngày nào cũng trách vợ chỉ biết hưởng thụ, chẳng lo việc nhà. Người phụ nữ lại chỉ trích chồng sống quá cao ngạo, không muốn dính tới tiền bạc, chẳng chịu tiếp quản gia nghiệp khiến kinh tế gia đình lao đao. Hai người vốn đặt nặng cảm xúc, thiếu trách nhiệm, rốt cuộc tình cảm cũng bị mài mòn.
Ngược lại, người vợ chính thức sau khi ly hôn lại tỉnh ngộ, thi đỗ đại học, học theo giáo dục phương Tây, cả đời cống hiến cho việc phổ cập giáo dục nữ giới và nâng cao quyền lợi phụ nữ một sự lột xác thực sự.
Quan điểm kêu gọi phụ nữ ra khỏi nhà, có quyền được học hành và yêu đương như đàn ông nhưng vẫn phải có trách nhiệm, vào thời điểm hiện tại vẫn bị xem là "vượt khuôn". Nên Diêu Vi Vi thật không ngờ lại có một nam độc giả như Trần Dịch Phong dành nhiều sự ngưỡng mộ đến thế cho Hải Thượng Phong Nguyệt.
“Dù tư tưởng trong sách vẫn chưa dễ được chấp nhận rộng rãi nhưng tôi rất tán thành với câu cô Đồng Sanh viết: ‘Khi phụ nữ có quyền được học như đàn ông, họ sẽ không còn tự ti ngước nhìn những kẻ nắm giữ tri thức mà họ không thể chạm đến và khi đó, phụ nữ mới thực sự có tiếng nói.’ Dù là đàn ông, tôi cũng phải công nhận quan điểm ấy rất thẳng thắn và sắc bén.”
“Nhưng anh và tôi đều biết, để đến được ngày đó, có lẽ vẫn còn xa lắm.”
Trần Dịch Phong không bi quan: “Dù còn xa nhưng tôi tin, chỉ cần còn người nỗ lực và cất tiếng, nhất định sẽ có ngày đạt được.”
“Anh đúng là người lạc quan đấy.” Diêu Vi Vi cảm thấy người này khá thú vị.
Thật ra Trần Dịch Phong cũng không ngờ mình lại có thể nói chuyện nhiều đến thế với một cô gái vừa gặp lần đầu. Nhưng tới giờ phút này, anh thật lòng muốn kết bạn với cô.
“À đúng rồi, tôi vẫn chưa biết nên xưng hô với cô thế nào?”
Diêu Vi Vi cũng chẳng giấu giếm với một fan có duyên như thế, thản nhiên chìa tay: “Tôi tên là Diêu Vi Vi, còn anh?”
“Trần Dịch Phong.”
Khác hẳn với bầu không khí trò chuyện vui vẻ bên phía Diêu Vi Vi, mấy ngày nay Tịch Thần lại vô cùng bực bội. Từ sau khi nghe Chu Phinh Đình nói nhà họ Tịch không nhận được thiệp mời tiệc sinh nhật của nhà họ Diêu, anh đã thấy khó chịu trong lòng nhưng lại chẳng biết bản thân đang giận điều gì.
Mang theo tâm trạng khó chịu đó suốt cả ngày, cuối cùng anh cũng nghĩ ra được lý do nguyên nhân khiến anh bực bội, chắc là vì thấy Diêu Vi Vi thật ngốc. Giận dỗi lâu như vậy rồi, dù trước đó vì không liên lạc được với anh nên không trách cô nhưng giờ người ta vẫn chẳng nghĩ ra cách gửi thiệp để chủ động làm lành.
Sau khi hiểu rõ mình giận vì điều gì, Tịch Thần lại bắt đầu nghĩ làm thế nào để cho Diêu Vi Vi một cơ hội làm hòa.
Dù sao với cái đầu không mấy nhanh nhạy của cô, cái cô nàng từng học ở Anh này đến bài toán cơ bản nhất trong sách của anh còn không giải nổi, chắc chắn trong thời gian ngắn khó mà nghĩ ra cách nào đâu.