Tiểu Thư Nhà Giàu Số Một, Đá Bay Đại Lão Dân Quốc

Chương 16

Trước Sau

break

Cô vô thức bước nhẹ lại, rồi nhìn quanh tìm chỗ “dễ thấy nhất” như ông chủ nói lập tức nhìn thấy. Ngay bức tường trắng đối diện cầu thang. Bản đặc biệt của Hải Thượng Phong Nguyệt được đóng khung lấp lánh ánh vàng, bày nguyên một dãy, đúng nghĩa “trưng bày trang trọng”.

Diêu Vi Vi đứng trước tường, ôm trán: “...”

Cái này đúng là “đặt lên bàn thờ” thật sự rồi. Dù da mặt dày đến mấy, cô cũng không khỏi thấy hơi... ngại ngùng. Cô giơ tay muốn lấy một quyển xuống xem nhưng chiều cao không cho phép, không với tới.

Ngay lúc đó, một bàn tay trắng trẻo sạch sẽ vươn tới từ phía sau, cánh tay dài trong chiếc trường sam xanh thẫm vượt qua đầu cô, nhẹ nhàng lấy cuốn sách rồi đưa đến trước mặt.

Sau lưng vang lên một giọng nam nhẹ nhàng, trầm ấm: “Cô cũng thích cuốn sách này à?”

Diêu Vi Vi quay đầu lại, nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện sau lưng mình.

Đối phương mặc một chiếc trường sam cổ đứng màu xanh đậm, chất vải thẳng thớm, tay áo viền trắng. Sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng mảnh viền vàng, dưới lớp tròng trong suốt là đôi mắt dịu dàng, làn da thuộc dạng trắng so với nam giới, ngũ quan cân đối, mày mắt rõ nét, môi mỉm cười nhã nhặn. Một kiểu ăn mặc điển hình của tầng lớp trí thức mới.

Nghĩ đến câu hỏi lúc nãy của anh ta, Diêu Vi Vi không khỏi cho rằng đối phương cố tình bắt chuyện. Dù sao ông chủ mập cũng vừa nói, cuốn sách này được các quý cô trí thức ở Thượng Hải rất yêu thích, vậy mà người này còn hỏi cô có thích hay không, nghe ra đúng là dư thừa thật.

Thế nên cô chẳng cảm ơn việc Trần Dịch Phong vừa giúp cô lấy sách, mà thẳng thắn phản vấn: “Sao? Thích cuốn sách này thì có gì lạ à? Nghe nói ở Thượng Hải, các tiểu thư phu nhân đều mê nó đấy.”

Trần Dịch Phong đúng là hơi sững lại khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của Diêu Vi Vi nhưng sau khi nghe câu nói thẳng ruột ngựa kia, anh cũng hơi bất ngờ. Không ngờ một cô gái diện mạo nhẹ nhàng như vậy lại có tính cách khá bộc trực.

Dù vậy, khi nhớ ra cô thích cuốn Hải Thượng Phong Nguyệt, anh cũng không lấy làm khó hiểu nữa.

Anh ta chủ động xin lỗi: “Xin lỗi, tôi mới từ Bắc Bình chuyển đến Thượng Hải vài hôm, nên không biết cuốn sách này ở đây lại nổi tiếng như vậy.”

Thấy dáng vẻ nghiêm túc có phần cứng nhắc của Trần Dịch Phong, không giống như đang giả vờ, Diêu Vi Vi dần gạt bỏ suy đoán ban đầu rằng anh ta cố tình bắt chuyện.

“Không sao. Thật ra tôi cũng chẳng rõ nó có nổi hay không, chỉ là ông chủ hiệu sách bảo thế. Nói đúng ra, tôi còn chưa đọc cuốn này nữa là.”

Câu này hoàn toàn thật. Dù sách là do cô viết nhưng bản in hoàn chỉnh của Hải Thượng Phong Nguyệt, Diêu Vi Vi vẫn chưa từng đọc qua. Trần Dịch Phong cũng không thấy cô quá thẳng thắn, càng không nghĩ cô đang cố tình trêu chọc. Anh ta chỉ cho rằng các cô gái Thượng Hải cởi mở hơn ở Bắc Bình rất nhiều.

Anh ta mỉm cười nói: “Tôi nghe nói tác giả Đồng Sanh là bạn của ông chủ hiệu sách, nên Hải Thượng Phong Nguyệt chỉ bán độc quyền tại Quốc Tấn Thư Quán. Tôi đến đây là để mua bản bìa cứng đặc biệt được ông chủ giới thiệu.”

“Ồ? Vậy anh ở Bắc Bình cũng từng biết đến cuốn này sao?” Chẳng lẽ sách của cô đã nổi tới tận Bắc Bình? Diêu Vi Vi lập tức cảm thấy mình lại tiến thêm một bước trên con đường trở thành đại sư kịch nghệ.

Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Dịch Phong đã dập tắt mộng tưởng đó: “Nói thật, không khí xã hội ở Bắc Bình vẫn chưa được cởi mở như Thượng Hải, nên người biết đến cuốn này cũng không nhiều. Chỉ là vài năm trước, khi chuyện của cô Triệu và anh Phí đang rầm rộ, bạn tôi mang cuốn này về Bắc Bình rồi cùng tôi bàn luận. Vì quan hệ thân thiết nên tôi mượn đọc mấy hôm.”

Anh vừa được tuyển vào làm giảng viên tại Đại học Nữ Thánh Gioan, trước kia vẫn sống ở Bắc Bình nên không có cơ hội mua sách ở Quốc Tấn Thư Quán. Có thể đọc được cuốn này hoàn toàn là một lần tình cờ.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc