Dù nghề này ở Hoa quốc chưa được coi trọng nhưng bên châu Âu thì từ thời Phục Hưng đã đầy biên kịch giỏi rồi. Diêu Vi Vi từ nhỏ đã mê tiểu thuyết, sang Anh thì không còn truyện, đành chuyển qua xem kịch, xem phim. Sau đó bàn với bố đổi luôn chuyên ngành kinh tế sang sáng tác kịch bản.
Diêu Quảng Thắng từng du học, đầu óc cởi mở, chưa từng ngăn cản lựa chọn của cô. Thậm chí khi cô về nước, ông còn giúp cô thành lập một công ty điện ảnh. Tuy điện ảnh ở Hoa quốc còn khá mới mẻ nhưng Diêu Quảng Thắng đã nhìn thấy cơ hội phát triển. Con gái yêu thích thì ông càng sẵn sàng đầu tư.
Quay lại chuyện chính, lần này cô viết một câu chuyện về người em trai cùng cha khác mẹ, giả vờ ngoan ngoãn nhiều năm để hại anh ruột và cháu gái, cuối cùng chiếm hết tài sản nhà anh.
Cô tính thời điểm Diêu Quảng Vận mua báo tung tin đồn, lúc đó bố chắc chắn sẽ đi điều tra nguồn gốc tin tức. Nhưng với sự cẩn trọng của Diêu Quảng Vận, cùng lắm cũng chỉ lần ra một cô bạn từng cãi nhau với cô vì Tịch Thần.
Đúng lúc đó, cô sẽ cho bố đọc truyện này. Chỉ cần khơi lên chút nghi ngờ để ông bắt đầu điều tra sâu hơn, Diêu Quảng Vận sẽ dễ sơ hở. Làm vậy tuy hơi rườm rà nhưng cũng là cách để cô không phải trực tiếp ra mặt. Tránh để Diêu Quảng Vận phản công bằng cách đổ cho cô và Diêu Hi Vân tính tình bất hòa, hay quá bốc đồng.
Diêu Vi Vi cảm hứng bùng nổ, chỉ mất hai ba ngày đã viết xong truyện. Sáng hôm sau, cô trang điểm nhẹ nhàng, hiếm hoi bước ra khỏi nhà, đến Quốc Tấn Thư Quán nơi cô thường lui tới trước khi du học.
Thư quán này do một ông chú mập trung niên làm chủ trên danh nghĩa nhưng chủ thực sự là dì út của cô Hứa Thục Huệ. Bà còn sở hữu một tòa soạn báo và một xưởng in, chỉ là ít người biết, kể cả Diêu Quảng Thắng.
Hứa Thục Huệ đến giờ vẫn chưa lấy chồng, không phải vì không ai cưới mà là bà không muốn cưới. Bố mẹ mất sớm, chị gái mất vài năm trước, từ đó chẳng còn ai giục chuyện hôn nhân. Những năm qua, bà sống tự do tự tại, thích là ra biển chơi mấy tháng. Người duy nhất bà nhớ thương chính là cháu gái Diêu Vi Vi.
Dù đã vài năm không gặp nhưng người quản lý ở thư quán vẫn nhận ra cô. Vừa thấy cô bước vào, ông chú mập mạp kia đã chạy ra đón.
“Tôi nhìn từ xa còn tưởng mình nhìn nhầm, ai ngờ đúng là cô Diêu đấy! Chúng tôi nhớ cô lắm, cô không biết đâu, cuốn Hải Thượng Phong Nguyệt hồi trước tôi giúp cô in bán chạy cực kỳ luôn! Để lát tôi lấy tiền chia hoa hồng cho cô, đừng chê ít nha.”
Ông chú này là bạn Hứa Thục Huệ, phụ trách điều hành thư quán và việc xuất bản. Làm ăn bao năm, nhiệt tình lại đáng tin, Hứa Thục Huệ thậm chí chia cho ông chút cổ phần.
Hải Thượng Phong Nguyệt là truyện Diêu Vi Vi viết trước khi du học. Hồi đó, xã hội xôn xao vụ một du học sinh tiến bộ vì tình yêu mà bỏ vợ, báo chí và văn nhân thi nhau bênh vực, tâng bốc chuyện “tự do yêu đương”.
Trong mắt đám người đó, người đàn ông ấy là biểu tượng của lãng mạn và giải phóng. Còn người vợ không làm gì sai, vì con mà không dám ly hôn, lại bị mắng là lạc hậu, cổ hủ. Diêu Vi Vi quá hiểu quyền phát ngôn luôn nằm trong tay những người có học thức. Mà những văn nhân kia, suy cho cùng vẫn là đàn ông.
Đàn ông được học nhiều hơn phụ nữ, mới có tư cách phát biểu. Nhưng chẳng phải chính hệ thống “cổ hủ” đó đã cho họ đặc quyền ấy sao?
Cô khinh thường những kẻ giả vờ văn minh nhưng lòng dạ ích kỷ. Đã vậy, cô không nhịn. Viết hẳn một cuốn Hải Thượng Phong Nguyệt mượn truyện mà phê phán, lại tự bỏ tiền in sách.
Sau đó vì lo chuyện du học, cô không quan tâm sách bán ra sao. Tóm lại là cô đã trút giận qua chữ nghĩa rồi. Ngoài đời cô chẳng buồn đi gây chuyện với gã đàn ông và tình nhân của hắn nhưng trong truyện thì không ai được kết cục tốt đẹp.