Nghĩ đến đây, tâm trạng nặng nề suốt mấy ngày của Tịch Thần cũng dịu đi ít nhiều. Chu Phinh Đình thấy sắc mặt anh đột nhiên dịu lại, có hơi nghi hoặc nhưng vẫn trả lời câu hỏi ban nãy của anh.
“Có lẽ do nhà họ Diêu ít qua lại với nhà em, lần này không gửi thiệp cũng bình thường thôi. Em nghe nhiều người nói ông Diêu vốn không thích dính líu đến những gia đình làm trong quân đội. Không biết có phải...”
Cô còn chưa nói hết, đã bị Tịch Thần đổi sắc mặt, lạnh giọng cắt ngang: “Em nói... nhà họ Diêu mở tiệc mừng thọ cho ông Diêu Quảng Thắng mà không gửi thiệp mời đến nhà chúng ta?”
Diêu Vi Vi hoàn toàn không biết Tịch Thần vẫn đang chờ tấm "thiệp mời" từ cô. Dù bố Diêu Diêu Quảng Thắng đã giao toàn bộ tiệc sinh nhật cho cô lo liệu nhưng trong mắt cô, Tịch Thần đã là bạn trai cũ chia tay dứt khoát thì còn gì đáng để đưa thiệp mời cho Diêu Quảng Thắng xem qua nữa?
Bây giờ, dù Viên Duy Đình đang giữ danh nghĩa Tổng thống lâm thời nhưng thực chất ông ta chính là một vị hoàng đế phương Bắc, vừa có tiền, vừa có binh, lại có vũ khí trong tay. Trong đám quân phiệt, ông ta là người mạnh nhất, chẳng ai dám hé răng đòi bầu lại Tổng thống.
Tịch Thế Đào thì kiểm soát gần như toàn bộ Hoa Nam, quân cũng không ít, lại thân cận với chính phủ Nam Kinh nhưng xét cho cùng vẫn không thể sánh với thực lực của Viên Duy Đình.
Chỉ vì một lý do: Tịch Thế Đào không giàu bằng Viên Duy Đình. Quân nhiều thì đã sao, khi thực sự đánh nhau, ai có vũ khí tiên tiến hơn mới là người thắng. Không thế thì thời nhà Thanh dân đông đất rộng, cuối cùng vẫn thua sạch trước liên quân tám nước. Kỹ thuật quân sự hiện đại đều nằm trong tay người phương Tây. Chỉ cần một chiếc máy bay thôi cũng đã đắt cắt cổ, không có tiền thì lấy gì để nâng cấp thực lực?
Đám quân phiệt ai nấy đều ngấm ngầm muốn kéo gần quan hệ với Diêu Quảng Thắng cây hái ra tiền không chỉ trong nước mà còn cả với người ngoại quốc. Chỉ có điều, ông ta luôn giữ trung lập, biết mình biết ta, không thân thiết quá với bất kỳ thế lực nào. Dù vậy, chẳng ai dám đắc tội ông, sợ đẩy ông ngả về phía đối thủ.
Trước kia, khi biết thân phận của Tịch Thần, Diêu Vi Vi còn đắn đo có nên đưa anh ta về ra mắt bố không. Giờ thì chia tay rồi, sao cô lại tự làm khổ mình mà đưa thiệp đến phủ Tịch? Huống chi mấy ngày nay, cô đang bận nghĩ làm sao vạch trần ý đồ xấu xa của Diêu Quảng Vận trước mặt bố, chẳng còn đầu óc đâu mà nghĩ đến việc nên mời thêm nhà ai.
Diêu Quảng Vận bao năm nay ngoài mặt vẫn luôn kính trọng anh cả, thương yêu cháu gái, chẳng để lộ sơ hở gì. Trong giấc mơ hỗn loạn kia, thậm chí khi hắn ra tay hãm hại Diêu Quảng Thắng, cũng chỉ là âm thầm đẩy hung thủ thật ra phía trước.
Muốn bố tin rằng Diêu Quảng Vận có dã tâm, chỉ còn cách để ông tự mình nhìn thấy hắn có ý định hãm hại mình, hoặc hãm hại con gái ông.
Nhưng sau bao nhiêu lần hồi tưởng giấc mơ đó, Diêu Vi Vi chỉ nhớ được một chuyện: Diêu Quảng Vận tưởng lần này Diêu Hi Vân bị lỡ buổi diễn ở dạ tiệc tốt nghiệp của Thánh Gioan là do cô làm, nên mua một tờ báo lá cải, đăng mấy tin đồn nhảm khiến danh tiếng cô rớt xuống đáy.
Từ đó, khi đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, chẳng ai còn hỏi thăm cô, còn Diêu Hi Vân người được chọn làm phương án dự phòng cho mối hôn nhân liên minh với nhà Diêu lại liên tục được các bà mối bóng gió hỏi han.
Tính toán thời gian, chuyện đó cũng sắp xảy ra rồi. Nhưng lúc ấy, phải làm sao để bố nghi ngờ Diêu Quảng Vận? Diêu Vi Vi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định viết một truyện ngắn để đăng báo. Nói ra thì hơi ngại, cô đi du học chẳng học thứ gì "đắt giá" như toán, lý hay y mà chọn luôn ngành sáng tác kịch. Nói cho dễ hiểu, tức là chuyên viết tiểu thuyết.