Tiểu Thư Nhà Giàu Số Một, Đá Bay Đại Lão Dân Quốc

Chương 12

Trước Sau

break

Một ý nghĩ vụt qua đầu anh: Nếu giờ này Diêu Vi Vi mà có mặt, nhìn thấy cảnh này chắc chắn lại giận dỗi với anh cho mà xem.

Nghĩ đến đây, sắc mặt anh bất giác sa sầm. Đã hơn nửa tháng rồi, Diêu Vi Vi không hề có tin tức gì.

Diêu Hi Vân nhận ra sự gượng gạo, vội cười xòa để xua đi không khí: “Phinh Đình, cậu không cần tiễn mình đâu. Tài xế đang đợi ngoài cửa rồi, mình tự xuống là được.”

Chu Phinh Đình liếc nhìn Tịch Thần có vẻ không vui, mẫn cảm nhận ra hôm nay tâm trạng anh hình như không được tốt. Lại nhìn Diêu Hi Vân, cuối cùng cô quyết định không giới thiệu họ, chỉ mỉm cười gật đầu: “Vậy cậu đi cẩn thận nhé.”

Chờ Diêu Hi Vân đi rồi, Tịch Thần liền quay người bước tiếp lên lầu.

Chu Phinh Đình nhìn bóng lưng sắp lướt qua mình, lấy hết dũng khí lên tiếng: “Anh Thần, người vừa nãy là nhị tiểu thư nhà họ Diêu. Đúng là em vô ý quá, quên mất chưa giới thiệu hai người.”

Nghe vậy, bước chân Tịch Thần khựng lại, quay đầu hỏi: “Nhà họ Diêu? Là nhà họ Diêu nào?”

“Thượng Hải còn nhà họ Diêu nào nổi tiếng hơn chứ? Chính là nhà họ Diêu giàu nhất Thượng Hải ấy. Cô ấy là cháu gái ông Diêu Quảng Thắng. Còn nói, chị họ cũng vừa du học Anh về, không biết anh có quen đại tiểu thư nhà họ Diêu không?”

Chu Phinh Đình giả vờ cười vô tình nhưng mắt vẫn lặng lẽ quan sát phản ứng của anh.

Vừa nghe nhắc đến Diêu Vi Vi, Tịch Thần cau mày, nhìn cô như dò xét: “Em hỏi cô ấy làm gì?”

Mấy ngày nay anh mới biết bố có ý muốn để Chu Phinh Đình gả vào nhà họ Tịch. Nhưng Chu phó quan có ơn với bố, nếu bố muốn giữ cô ta lại trong phủ để che chở thì anh cũng không phản đối.

Chỉ là... với tính cách khôn khéo của bố, chắc chắn sẽ không để cô làm vợ cả của anh bà chủ tương lai của nhà họ Tịch. Nhà họ Tịch không chỉ có một người con trai. Nếu Chu Phinh Đình không quá tham vọng, hẳn sẽ hiểu người phù hợp với cô ta không phải anh, mà là Tịch Dụ.

“Em... là do Hi Vân vừa nói ông Diêu sắp mừng thọ, mời em đến dự tiệc. Lần đầu gặp đại tiểu thư nhà họ Diêu, em muốn tìm hiểu trước một chút sở thích của cô ấy, để dễ làm quen. Dù sao ông Diêu cũng là người chú Tịch hay nhắc đến mà.”

Bị ánh mắt dò xét kia làm cho hơi luống cuống nhưng cô vẫn nhanh chóng tìm được lý do hợp tình hợp lý.

Tịch Thần nhướng mày: “Ồ? Mở tiệc à... Thế bên nhà họ Diêu có gửi thiệp mời đến nhà mình không?”

Giọng anh có vẻ tùy ý nhưng trong lòng lại dấy lên chút mong chờ mà chính anh cũng không nhận ra. Lần này Diêu Vi Vi giận thật lâu, khiến mấy ngày nay anh luôn thấy bứt rứt, cứ cảm giác có gì đó không ổn. Bình thường cô dù giận cũng chỉ dỗi được một tuần là cùng, chưa bao giờ lạnh nhạt đến thế.

Cô không đến tìm anh, mà anh cũng không dễ gì chịu xuống nước trước. Diêu Vi Vi là kiểu người được đà lấn tới, một khi anh mềm lòng trước, cô nhất định sẽ càng quá quắt. Nhưng lần này giận lâu như vậy, quả thật hơi bất thường.

Suy nghĩ mấy hôm, anh cho rằng có lẽ là do cô không tiện gọi điện đến nhà tìm anh, nên mới chẳng liên lạc suốt nửa tháng. Thôi vậy, chắc là lỗi do anh thiếu tinh ý. Đến hôm tiệc sinh nhật, chỉ cần anh xuất hiện, cô sẽ hết giận ngay thôi.

Nếu Diêu Vi Vi đủ thông minh, hẳn nên mượn dịp sinh nhật bố lần này, kín đáo gửi một thiệp mời đến phủ Tịch xem như là bước đệm để hai người làm lành. Anh đã chấp nhận tình cảm của cô ba năm nay, nếu không vì trận chiến lạnh này, lẽ ra sau khi về nước anh đã đến gặp bố cô rồi.

Không sao cả. Mấy hôm nữa nói chuyện với bố cũng chưa muộn. Sau khi làm lành lần này, anh nhất định phải nghiêm túc bảo cô sửa cái tính cứ động tí là dỗi nếu không, sau này lấy nhau rồi thì biết cư xử với ai ra sao?

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc