Tiểu Thư Nhà Giàu Số Một, Đá Bay Đại Lão Dân Quốc

Chương 11

Trước Sau

break

“Dù sao cũng cảm ơn cậu đã đến tận đây nói với mình. Thật ra... tuy chú Tịch từng nói sẽ để mình gả cho anh Thần nhưng nếu anh ấy thật lòng thích cô Diêu, mình cũng sẽ chúc phúc cho họ. Có điều, mình quan sát anh Thần suốt thời gian này, thấy anh ấy chẳng hề nhắc đến chuyện đưa cô Diêu ra mắt chú Tịch. Mình vẫn còn thích anh ấy... nên mới nhờ cậu giúp mình thăm dò xem rốt cuộc cô Diêu đang nghĩ gì.”

Chu Phinh Đình khẽ đặt tay lên tay Diêu Hi Vân, ánh mắt vừa cảm kích lại xen chút ngại ngùng khi nói đến chuyện thầm mến.

“Cậu còn khách sáo với mình làm gì? Mình cũng mong cậu và anh Thần có cái kết đẹp đấy. Cậu đợi anh ấy bao nhiêu năm rồi còn gì. Với lại nếu Diêu Vi Vi mà lấy được anh Thần của cậu thì người phát điên đầu tiên chắc chắn là mình.”

Từ nhỏ Diêu Hi Vân và Diêu Vi Vi đã sống cùng một mái nhà. Chứng kiến Diêu Vi Vi muốn gì được nấy, chẳng ai dám nói một câu, trong khi mình chỉ cần mua thêm vài bộ đồ là bố đã kêu hoang phí. Nhiều năm như vậy, cảm giác bất công đè nén chỉ có thể được xoa dịu đôi chút vào những lúc Diêu Vi Vi gặp chuyện không như ý.

Dù ông nội lúc chia tài sản cho bố cô ta và bác cả rất công bằng nhưng bác cả lại có ông ngoại là đại quan cuối đời Thanh, hồi môn bà cả để lại cho bác cũng là thứ bố cô ta không thể so bì. Chưa kể bác cả giỏi kinh doanh, từ lâu đã khiến số vốn ban đầu sinh sôi gấp mấy lần.

Mà tất cả những thứ đó... đều thuộc về Diêu Vi Vi người lớn lên cùng cô ta. Nếu sau này Diêu Vi Vi còn gả cho một người đàn ông quyền thế, Diêu Hi Vân sao nuốt trôi cơn bất mãn trong lòng?

Chu Phinh Đình khẽ cắn môi, khẽ giọng: “Cô Diêu và anh Thần dù sao cũng từng quen biết, chắc cũng có chút tình cảm.”

“Yên tâm đi, tình cảm có sâu đến đâu cũng không bằng thanh mai trúc mã như các cậu đâu. Với lại, chẳng phải chính cậu cũng từng nói anh Thần không thích kiểu con gái như Diêu Vi Vi sao?”

Nghe Diêu Hi Vân an ủi, Chu Phinh Đình có chút ngẩn người: “Ừ... trước đây anh ấy từng nói vậy thật.”

Hồi ấy cô ta mới đến phủ Tịch không lâu, Tịch Thần vẫn chưa đi du học, cô ta tình cờ nghe thấy anh ấy trò chuyện với Tiêu Thanh Việt, nói hy vọng vợ tương lai là người có thể quản lý tốt việc trong nhà.

Diêu Hi Vân không để ý đến sự lơ đãng trong câu trả lời của cô ta, đứng dậy: “Muộn rồi, mình phải về đây. À, sắp tới sinh nhật bác cả, nhà mình tổ chức một bữa tiệc nhỏ, đến lúc đó mình mời cậu tới nhé?”

“Ừ.” Chu Phinh Đình mỉm cười gật đầu, cũng đứng dậy tiễn cô ta ra cửa.

Phòng cô ta ở tầng hai, hai người vừa xuống cầu thang thì bắt gặp Tịch Thần vừa về đến, đang chuẩn bị lên lầu.

Hôm nay là lần đầu tiên Diêu Hi Vân gặp Tịch Thần. Nói cho cùng, với người đàn ông từng được Diêu Vi Vi thích, cô vẫn có chút tò mò, muốn nhân cơ hội này quan sát kỹ hơn.

Chỉ thấy người đàn ông đứng bên cầu thang mặc một bộ vest xám xanh cắt may vừa vặn, phối với cà vạt xanh đậm, dáng người thẳng tắp. Tay trái đút túi quần, tay phải đặt hờ lên tay vịn gỗ đỏ, từng đầu ngón tay thon dài rõ nét, tay áo sơ mi được là phẳng phiu không chút nếp nhăn.

Ánh mắt cô ta chậm rãi dịch lên gương mặt anh và bất giác nín thở.

Tịch Thần là kiểu đàn ông khiến người ta vừa nhìn đã ấn tượng. Lông mày rậm thẳng, xương mày sắc nét, đôi mắt phượng dài với đuôi mắt hơi nhếch mang theo vẻ quyến rũ khó lường. Đường viền hàm rắn rỏi, sống mũi cao, môi mỏng, tóc ngắn rũ lòa xòa trước trán tạo nên một sự lãng tử bất cần rất riêng.

Diêu Hi Vân âm thầm cảm thán: Bảo sao Diêu Vi Vi lại thích anh ta từ ngoại hình đến khí chất, đúng là quá xuất sắc.

Tịch Thần liếc thấy hai người đang xuống cầu thang, nên dịch người sang bên nhường đường. Nhận ra ánh mắt đánh giá trắng trợn của Diêu Hi Vân, anh hơi cau mày, rõ ràng có chút khó chịu, chỉ đứng im lặng, cũng chẳng có ý chào hỏi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc