Mà lời từ miệng Chu Phinh Đình thì tám phần là thật giả lẫn lộn, mới khiến Diêu Hi Vân mù quáng đứng ra làm “giáo chủ đạo đức” chỉ trích cô như vậy.
Thấy Diêu Vi Vi không phản bác, Diêu Hi Vân càng được nước lấn tới: “Phinh Đình và Tịch Thần là thanh mai trúc mã, vốn đã đính hôn rồi. Chị chen chân vào còn ở đây làm ra vẻ vô tội? Nhưng mà với cái tính cách đỏng đảnh của chị, Tịch Thần cũng chẳng bao giờ cưới đâu. Phinh Đình nói rồi, anh ấy muốn cưới một người hiền thục đoan trang. Chị tự soi gương đi, chị giống được chỗ nào?”
Diêu Vi Vi sống phóng khoáng, lại quá nổi bật, làm gì có cửa gả vào nhà họ Tịch? Về nước lâu thế mà chẳng thấy thiếu gia Tịch tìm đến, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Loại con gái như cô, có lẽ chỉ hợp làm bạn giường cho người ta “trải nghiệm văn hóa phương Tây”, chứ để làm vợ, đàn ông vẫn chọn kiểu tiêu chuẩn cũ.
“Thế thì cảm ơn em đã trù. Không cưới càng tốt, chị cũng chẳng muốn cưới, chị với Tịch Thần chia tay rồi, sau này chắc chẳng còn liên hệ gì nữa. Em có thể bảo Chu Phinh Đình yên tâm, loại đàn ông muốn hưởng phúc tề nhân, chị không cần. Chị cũng chẳng ngu đến mức vì một người đàn ông mà thay đổi bản thân.”
Còn chuyện tiêu chuẩn chọn vợ của Tịch Thần, Diêu Vi Vi không nghi ngờ. Vì anh ta từng rất không hài lòng với cách sống của cô.
Ví dụ như chuyện cô cẩn thận chuẩn bị trang phục cho một buổi dạ tiệc, anh ta lại nói là lãng phí. Hay cô mặc hơi sexy, anh ta chê là giống phụ nữ lẳng lơ. Thậm chí có mấy cô gái lấy cớ hỏi bài mà bám lấy anh ta, cô đều không khách sáo đuổi đi kết quả lại bị nói là nhỏ nhen, thiếu chín chắn.
Anh ta luôn muốn cô ăn nói giữ kẽ, làm việc đoan trang, không thích cô sống đúng bản chất, cũng không thích cô chăm chút vẻ ngoài. Mỗi lần cô nổi nóng vì những chuyện này, anh ta cũng chỉ lạnh mặt, bắt đầu chiến tranh lạnh.
Nghĩ lại mới thấy đúng là mắt mù, vì anh ta sẽ phải “gả vào” nên cô đã tự tìm đủ lý do bao biện cho anh ta. Cô dựa vào đâu mà vì anh ta thay đổi bản thân? Vì cái gì phải làm người khác chỉ để hợp gu anh ta?
Chu Phinh Đình đã dám đem chuyện này kể cho Diêu Hi Vân để kiếm đồng minh, chắc chắn cũng chẳng phải loại ngây thơ gì. Có khi sớm đã điều tra kỹ cả rồi. Diêu Vi Vi thấy buồn cười. Cô còn đang định chia tay, bên kia đã nóng ruột muốn lên sân khấu rồi.
“Chị nói thật à?” Diêu Hi Vân bán tín bán nghi.
Phinh Đình nói Diêu Vi Vi rất thích Tịch Thần mà, sao lại dễ dàng chia tay như vậy?
“Em nghĩ với cái tính cách ‘kém cỏi’ của chị, chị có thể vì một người đàn ông mà thay đổi à? Trước đây không biết thân phận anh ta, tưởng anh ấy là du học sinh nghèo nên mới mềm lòng. Ai ngờ giờ em nói anh ta có ‘thanh mai trúc mã’ rồi, chị càng chẳng buồn tranh. Mấy lời này nhớ mà nói rõ với Chu Phinh Đình”
“Tịch Thần, người đàn ông đó, chị không cần nữa.”
“Cô ta thật sự nói như vậy sao?”
Chu Phinh Đình ngồi trong phòng, nhìn Diêu Hi Vân người bạn đã lâu không gặp vẻ mặt trầm ngâm.
Hiện tại trường đã kết thúc khóa học, gần đây Chu Phinh Đình hầu như đều ở nhà tập luyện cho màn độc tấu piano trong buổi dạ hội tốt nghiệp, thi thoảng mới đến trường nên cũng ít có dịp gặp Diêu Hi Vân. Nhưng mấy hôm trước cô ta lại bất ngờ nhận được điện thoại của Diêu Hi Vân gọi đến phủ Tịch gia, nói có chuyện quan trọng cần gặp mặt. Đó cũng là lý do Diêu Hi Vân xuất hiện ở đây hôm nay.
Thấy Chu Phinh Đình cũng có chút nghi ngờ về lời của Diêu Vi Vi, Diêu Hi Vân vốn dĩ chẳng tin tưởng chị họ lắm bĩu môi nói: “Thì cô ta nói vậy thật đấy nhưng trong lòng nghĩ gì thì ai biết được? Có khi chỉ cố tình nói thế để khiến cậu buông lỏng cảnh giác ấy chứ.”