Uổng cho Cố Dĩ Ninh có một túi da tốt, đầu lại không tốt lắm, bản năng cảm thấy người này rất nguy hiểm, nhưng lại vì tính xấu và tật xấu của mình, còn không sợ chết dán lên người tên nghèo kia.
Vốn dĩ cậu không hề giao thoa tiếp xúc gì với Tô Diễm, chuyện này là do Cố Dĩ Ninh đọc ŧıểυ thuyết kinh dị gây ra. Bởi vì nguyên nhân cơ thể đặc thù nên Cố Dĩ Ninh ở kí túc xá đơn, tính riêng tư cực kỳ mạnh, có đôi khi sẽ khiến người khác cảm thấy cô đơn, tùy tiện đổi một người khác có lẽ sẽ không cảm thấy như vậy, nhưng Cố Dĩ Ninh lại được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, lại luôn là chúng tinh phủng nguyệt, luôn luôn thích náo nhiệt, có thể nghĩ đến việc ở một mình có bao nhiêu nghẹn khuất.
Bởi vậy, khi đi wc đêm gặp Tô Diễm trên hành lang, hắn luôn lãnh đạm lại ngoài ý muốn biểu hiện ra sự hữu hảo và kiên nhẫn, Cố Dĩ Ninh như bắt được một cọng rơm cứu mạnh. Cho dù có chơi thân với bọn Lương Trác, thì việc nửa đêm gõ cửa phòng cũng quá quấy rầy người khác, cho nên từ sau khi gặp Tô Diễm, cậu luôn không hẹn mà gặp hắn.
Giống như Tô Diễm đang cố ý chờ cậu vậy.
Một thời gian sau, Cố Dĩ Ninh nổi lên một chút tâm tư nhỏ, Tô Diễm không thích ầm ĩ, cũng biết đúng mực, xa lạ nhưng lại an tĩnh, sẽ không gây chuyện hoặc vướng bận, nửa đêm còn có thể đi WC với cậu, là một bạn cùng phòng thích hợp.
Bởi vậy Cố Dĩ Ninh đã xin chuyển Tô Diễm thành bạn cùng phòng của mình, bây giờ được bao dung rất nhiều, khi lười làm bài tập, lại có ý tưởng muốn người ta làm bạn cùng bàn của mình, Cố Dĩ Ninh đã thực hiện luôn.
Cậu là một đứa trẻ bị chiều hư, thoạt nhìn rất ngăn nắp, thuần trắng lương thiện, nhưng đáy lòng lại không học được việc cần phải tôn trọng người khác, quyết định hướng đi của người khác chỉ dựa vào đặc quyền của mình, chỉ xem tâm ý mình, đối với tên nghèo Tô Diễm cũng như vậy, có việc cần nhờ thì mềm mại ngọt ngào, khi không cần thì không cho một ánh mắt dư thừa nào.
Trên người Cố Dĩ Ninh luôn có một loại ngây thơ tàn nhẫn.
Sau khi thông báo việc ngày mai hai người bắt đầu ngồi cùng bàn, Cố Dĩ Ninh không lưu luyến chút nào trở về chỗ ngồi của mình, nhưng đáy lòng lại kiêng kị ánh mắt nhìn chằm chằm của Tô Diễm, đã đi xa một đoạn đường mà cậu vẫn cảm giác hắn vẫn nhìn mình.
Cố Dĩ Ninh rất không thích loại cảm giác này, cái này khiến cậu cảm thấy bất an.
Tiết thứ ba buổi chiều, chủ nhiệm lớp đột nhiên gọi Cố Dĩ Ninh đi ra ngoài, đi một lúc lâu, khi cậu trở lại tiết thứ ba đã kết thúc, đến thời gian giải lao.
Mọi người trong lớp đùa giỡn vui cười, hoặc yên lặng ôn bài, tầm mắt của Cố Dĩ Ninh lại rơi xuống người Tô Diễm.
Hắn đang ghé lên trên bàn học, toàn bộ mặt vùi vào hai cánh tay, lộ ra một cái ót, hình như đã ngủ rồi.
Cố Dĩ Ninh bĩu môi, đi đến chỗ ngồi phía trước Tô Diễm, vươn chân đá đá cẳng chân của hắn.
Tô Diễm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút hung dọa người, khả năng là phản ứng bản năng khi vừa tỉnh dậy, khi bình thường Tô Diễm chưa bao giờ hung ác như vậy, Cố Dĩ Ninh bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ, cậu co rụt lại theo bản năng, lại không kịp phòng ngừa bị hai bạn học đang đùa giỡn phía sau đụng phải. Cố Dĩ Ninh ngã ngồi trên mặt đất, cẳng chân trắng tuyết đập lên ghế dựa, rách da một chút, đỏ lên rất nhanh.
Cố Dĩ Ninh kiều khí, không bị đau bao giờ, nước mắt chảy ra.
Mắt cậu hàm chứa nước mắt, không màng nhân thiết mắng người.
“Mù à, một miếng đất to như vậy, sao cậu một hai phải đâm vào người tôi!”