Cố Dĩ Ninh mím môi một chút, đột nhiên cậu nghĩ đến cái gì đó thì ngay lập tức cười với Tô Diễm.
Mi mắt cong cong nói:
“Đúng rồi Tô Diễm, tôi đã nói với chủ nhiệm lớp, từ ngày mai cậu sẽ ngồi cùng bàn với tôi, phụ đạo cho tôi. Sau này chúng ta không chỉ là bạn cùng phòng mà còn là bạn cùng bàn nữa nha!”
Giọng nói của Cố Dĩ Ninh rất êm tai, ít nhất trong mắt Tô Diễm thì đây là tiếng trời, mang theo sự ngạo kiều và ngây thơ, mặc dù vênh mặt hất hàm sai người khác thì hắn cũng sẽ không giận cậu.
Cố Dĩ Ninh tự cho đúng nghĩ mình đang hại người muốn người khác phục vụ mình, đến phiên Tô Diễm lại trở thành vừa đúng, cầu mà không được.
Hắn không hé răng, gật gật đầu với cậu, một bộ rất lãnh đạm, Tô Diễm ngay lập tức nghe thấy Cố Dĩ Ninh hừ một tiếng, một bộ không thú vị.
Hắn lại nhìn chằm chằm cẳng chân trần trụi bên ngoài của cậu không chớp mắt.
…
Cố Dĩ Ninh không thích ánh mắt của Tô Diễm khi nhìn về phía mình, rõ ràng là một tên nhà nghèo dễ bắt nạt mà thôi, nhưng mỗi lần hắn nhìn chằm chằm đều khiến lông tơ trên người cậu dựng đứng.
Thật là kỳ quái.
Nhưng Cố Dĩ Ninh không tin tà muốn dính lấy Tô Diễm, bộc lộ hết tính xấu mà mình luôn che giấu trước mặt các bạn học lên người tên nghèo kia.
Cậu là người nhỏ tuổi nhất trong gia đình, phía trên còn có hai anh trai và một chị gái, trong đó anh cả và chị hai là vợ trước của cha sinh, còn anh ba và Cố Dĩ Ninh là cùng một mẹ, bọn họ đều lớn hơn cậu mười mấy tuổi, tuổi của cậu còn kém hơn cả con hơn cả con gái nah cả.
Thân là người nhỏ tuổi nhất, mặc dù hoàn cảnh trong gia đình có chút phức tạp, quan hệ của người lớn cũng không hài hòa lắm, nhưng Cố Dĩ Ninh vẫn là hòn ngọc quý trên tay mọi người, mẹ cậu cưng chiều cậu đến cực điểm.
Từ nhỏ đến lớn Cố Dĩ Ninh chưa từng nếm trải đau khổ gì, nên cậu không hiểu cái gì là nhân tâm hiểm ác.
Cho dù thành tích của Cố Dĩ Ninh từ nhỏ đến lớn vẫn rất kém, cũng không có ai trách móc cậu. Cha Cố Dĩ Ninh là một người làm kinh tế, xưa nay luôn ít nói ít cười trước mặt người khác, cũng thường xuyên mắng cậu là cái gối thêu hoa, không có thành tựu gì, nhưng ông ấy vẫn nhắm một con mắt mở một con mắt với việc mẹ luôn dung túng cậu.
Bởi vì có bối cảnh gia đình hậu đãi, túi da lạ đẹp, tính tình hoạt bát hào phóng, ở trong trường, mặc dù thành tích của Cố Dĩ Ninh không tốt nhưng cũng không ai ghét cậu.
Sở dĩ Cố Dĩ Ninh có thể vào được trường học nổi tiếng này vẫn là do người cha có tiền của cậu quyên tặng khu dạy học, tên nghèo Tô Diễm kia lại khác, nghe nói thành tích thi cấp ba của người ta đứng thứ nhất, lấy thực tích tiến vào trường học này. Thật ra Tô Diễm lớn lên rất đẹp trai, vừa cao vừa đẹp trai, đứng trong trường cũng như hạc lạc giữa bầy gà, nhưng hắn lại cứ âm u cả ngày, thấy Tô Diễm lúc nào cũng như bầu trời ngày mưa, thỉnh thoảng nhìn vào cặp mắt âm u kia càng khiến người khác cảm thấy quỷ khí dày đặc, giống như gặp quỷ đánh tường vào ngày mưa, người gặp phải nổi da gà, lông tơ dựng đứng.
Mặc dù thành tích học tập và điều kiện bề ngoài tốt, nhưng Tô Diễm lại có khí chất ủ dột âm u, nên có rất ít người làm bạn với hắn.