Tiểu Thiếu Gia Bị Làm Lớn Bụng Rồi

Chương 2

Trước Sau

break

Vốn Tô Diễm muốn đuổi kịp, nhưng nghĩ đến việc khi tiếp cận WC Cố Dĩ Ninh và Lương Trác luôn đường ai nấy đi, cậu chạy chậm đến office building của giáo viên, hắn cũng cảm thấy yên tâm một chút.

Tô Diễm không miệt mài theo theo đuổi nhất cử nhất động của Cố Dĩ Ninh, rốt cuộc gần nửa năm quan sát, mặc dù cậu đã cố che dấu, nhưng hắn vẫn nhận ra Cố Dĩ Ninh quá mức kiều khí. ŧıểυ thiếu gia kiều khí sẽ không muốn đến WC ồn ào sương khói lượn lờ.

Tô Diễm sinh ra là một tên lưu manh, ngày đầu tiên đến lớp hắn đã chú ý đến Cố Dĩ Ninh, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu đã kinh diễm, từ đó chỉ cần là nơi có Cố Dĩ Ninh thì ánh mắt của Tô Diễm không thể rời khỏi người cậu, nhìn gương mặt tươi mát kia, đầu óc hắn tràn ngập những thứ dơ bẩn.

Tô Diễm không cha không mẹ, được cậu mợ nuôi lớn, sinh hoạt ăn nhờ ở đậu, không thiếu ánh mắt xem thường hắn, người khác hay mắng Tô Diễm, hắn không phải một cái tượng đất hiền lành thích bị người khác mắng, cánh hơi cứng một chút thì đã dám chạy ra hỏi nhà, sớm lăn lê bò lết trong xã hội, cái gì dơ bẩn mà Tô Diễm chưa gặp qua?

So với các bạn học cùng lứa tuổi, Tô Diễm trưởng thành sớm hơn rất nhiều, về cả sinh lý và tâm lý.

Nhìn chằm chằm Cố Dĩ Ninh một đoạn thời gian dài, dươиɠ ѵậŧ của Tô Diễm sẽ cương cứng, hắn không cảm thấy mình như vậy có cái gì không đúng, tựa như từ khi sinh ra Tô Diễm đã không có cảm giác đạo đức, hơn nữa hắn cũng không có cha mẹ nuôi dạy.

Tô Diễm cũng không cảm thấy mình có suy nghĩ bậy bạ với con trai thì có gì sai, hắn vâng theo du͙© vọиɠ của bản thân mình.

Thân dưới của Tô Diễm khát vọng mông nhỏ của Cố Dĩ Ninh ngồi lên trên, hắn hy vọng cả cơ thể mềm như bông của Cố Dĩ Ninh treo trên người mình.

Tô Diễm muốn đ*t Cố Dĩ Ninh, từ ánh mắt đầu tiên hắn đã muốn làm như vậy.

Tô Diễm muốn nhìn thấy Cố Dĩ Ninh khóc, muốn nhìn thấy cậu bị hắn đ*t khóc.

Cố Dĩ Ninh đã trở lại, đi từ hàng lang đến, Tô Diễm nhìn thấy cậu qua khung cửa sổ to rộng, Cố Dĩ Ninh bị một đám con gái bao quanh, có người vui cười với cậu, có người còn nhân cơ hội đưa thư tình, Cố Dĩ Ninh đưa tay tiếp nhận, cười tủm tỉm một bộ tính tình tốt.

Tô Diễm biết thật ra tính tình của Cố Dĩ Ninh không tốt một chút nào, chỉ có khi hai người bọn họ ở trong phòng ngủ thì cậu sẽ thường xuyên sai hắn làm một chút chuyện, sai Tô Diễm giúp làm này làm kia.

Tô Diễm rất vui lòng khi Cố Dĩ Ninh sai mình, nhưng hắn lại chán ghét cậu cười với người khác, chán ghét cậu nhận lấy thư tình của người khác.

Thật ra Tô Diễm rất thích Cố Dĩ Ninh cười, mặc dù khi đó hắn sẽ không nhịn được muốn bẻ gãy đôi cánh trắng tinh của cậu, nhưng Tô Diễm vẫn sẽ tận lực kìm nén du͙© vọиɠ bạo ngược của mình, chỉ trong chớp mắt lại muốn đi bảo vệ Cố Dĩ Ninh đơn thuần như vậy.

Nhưng bây giờ cậu lại đang cười với người khác, không muốn bố thí cho Tô Diễm một ánh mắt nào.

Vậy không cần cười, về sau đều khóc dưới thân hắn là được.

Chắc chắn như vậy sẽ càng đẹp hơn, Tô Diễm cũng không cần đau khổ kìm nén tính dục bành trướng của mình.

Cố Dĩ Ninh bứt ra từ đám vịt ồn ào kia.

Cậu lại đi ngang qua bàn Tô Diễm một lần nữa xoa nắn góc bàn hắn.

Tô Diễm giả vờ tìm thứ gì đó ở hộc bàn, mân mê một lúc phát ra một tiếng vang rất lớn.

Quả nhiên Cố Dĩ Ninh dừng bước chân lại, cậu cho Tô Diễm một ánh mắt bất mãn.

Tô Diễm bình tĩnh nhìn Cố Dĩ Ninh, không rên một tiếng.

break

Báo lỗi chương