Cố Dĩ Ninh hung ba ba quay đầu lại trừng người mới đâm vào mình, gương mặt phình phình, chóp mũi hồng hồng, trong mắt Tô Diễm bây giờ cậu đặc biệt đáng yêu.
Người đụng ngã Cố Dĩ Ninh cũng không tốt, vết thương còn thâm hơn so với cậu Cố Dĩ Ninh chỉ rách da một chút thấy tơ máu, còn vị bạn học kia là thật sự chảy máu.
Nhưng mà bạn học nam kia không cảm thấy đau, một vết thương nhỏ thôi nên cũng không để trong lòng, rất tùy ý dùng góc áo xoa xoa máu đi, sau đó tự đứng lên, vỗ vỗ người mình, cũng không so đo với Cố Dĩ Ninh, liên tục xin lỗi còn muốn đỡ cậu.
Cố Dĩ Ninh lại không cảm kích một chút nào, cậu đau đến nhe răng trợn mắt giống như một con mèo nhỏ, ghét bỏ bàn tay dính máu và mồ hôi của bạn học, Cố Dĩ Ninh giận giữ đứng lên, sau đó nhìn về phía Tô Diễm vẫn luôn nhìn cậu.
Ác thanh ác khí mắng.
“Cậu nhìn cái gì? Còn không mau đỡ tôi đứng lên!”
Tâm của Tô Diễm đều bị Cố Dĩ Ninh hấp dẫn, lực chú ý ở trên người cậu.
Hắn nghe thấy âm thanh Cố Dĩ Ninh giận chó đánh mèo, giống như một con mèo nhỏ đi đường không xong, tự quăng ngã mình thành dấu X, cái bụng xù xù mum múp ngửa lên, giãy giụa thế nào cũng không thể tự bò dậy được, nên đã dứt khoát nổi lên một chút tức giận, múa may móng vuốt nhỏ tự cho là hung ác, nãi thanh kêu meo meo hùng hổ hổ.
Không hề có lực uy hiếp, Tô Diễm không muốn ôm Cố Dĩ Ninh vào lòng dỗ dành, mà hắn ác liệt nghĩ muốn bắt nạt cậu thảm hại hơn một chút.
Nghe thấy Cố Dĩ Ninh hùng hùng hổ hổ, nhưng hai con mắt Tô Diễm đều dính trên người cậu đáng thương hề hề.
Trên lông mi cong vút còn dính một chút nước mắt, có miệng nhỏ lúc đóng lúc mở nhảy lên, bàn tay nhỏ trắng nõn có đường cong mượt mà, khuôn mặt bánh bao ủy khuất.
Hai cẳng chân thon dài oánh nhuận mang theo một chút thịt, nơi bị rách da kia còn có vài giọt máu.
Tô Diễm nghĩ đến thịt tuyết trắng trên mặt Cố Dĩ Ninh, hắn muốn cắn hai má phấn phấn nộn nộn, liếʍ máu trên cẳng chân cậu, khiến Cố Dĩ Ninh ăn dươиɠ ѵậŧ của mình, phát ra tiếng khóc ngây ngô, cậu không thể nuốt được nước bọt khiến nó chảy ra bên ngoài khóe miệng, hai mắt mất đi ánh sáng, trở thành con chó cái suốt ngày phát dâm của hắn…
Tô Diễm nhìn đến mức miệng đắng lưỡi khô, thân dưới căng trướng phát đau.
Sao Cố Dĩ Ninh lại dâm như vậy, chỉ té ngã một chút, xước da một chút đã giống như đang phát dâm, trời sinh da^ʍ đãиɠ, câu dẫn đến tâm hắn ngứa ngáy khó nhịn, mê muội cậu.
“Này! Tai cậu điếc sao?”
Trời miệng Cố Dĩ Ninh còn hư.
Thấy Tô Diễm không phản ứng mình, cậu lên tiếng thúc giục.
Lúc này Tô Diễm mới không nhanh không chậm đi qua, lòng bàn tay bao lấy mông nhỏ tròn trịa, nâng câu lên.
Tô Diễm như có như không vuốt ve mông thịt, mặt Cố Dĩ Ninh đỏ lên, đương nhiên cậu chỉ cho rằng tên nghèo này đang lơ đãng, muốn phát tác cũng phải xem mình có còn thể diện hay không.
Cố Dĩ Ninh chịu đựng cơn giận, sai khiến Tô Diễm ôm mình đến phòng y tế, cuối cùng được đến một ánh mắt xem thường của giáo viên và băng cá nhân.
Buổi tối, Cố Dĩ Ninh khập khiễng được Lương Trác nâng về phòng ngủ, cậu cảm thấy hôm nay rất đen, lấy ra điện thoại làm nũng oán giận với mẹ, sau khi nhìn thấy Tô Diễm trở về kí túc xá, thì khuôn mặt nhỏ lập tức phồng lên trừng mắt oán giận nhìn hắn.
Cố Dĩ Ninh muốn đi tắm, cậu lật tung tủ quần áo lê cũng không thấy chiếc qυầи ɭóŧ mà mình yêu thích nhất, càng thêm không thuận, hất đồ đạc lung tung.