Tiểu Pháo Hôi Cá Mặn Được Thế Tử Gia Để Mắt Tới

Chương 14: Cần nói toẹt vậy không?

Trước Sau

break

Ngày hôm sau, mới canh ba.

Ở bên ngoài trạch viện có một hàng ngựa.

Không có xe ngựa, đổi hết thành ngựa chở đồ.

Đi đường núi, cưỡi ngựa sẽ tiện hơn.

Lúc này Tư Phù Khuynh được cưỡi một con ngựa cái nhỏ như ý nguyện, đây là con ngựa non duy nhất trong nhóm. Chỉ là cô đã không còn sự phấn khích trước đó. Thách ai nửa đêm canh ba bị người khác kéo dạy, nói phải lên đường mà tâm trạng có thể tốt được đấy.

Nếu ngồi xe ngựa, còn có thể ngủ tiếp!

Cưỡi ngựa ấy à, nằm mơ đi!

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Xuân Đào cũng cưỡi một con ngựa to, ăn mặc đơn giản, rất thích hợp để cưỡi ngựa.

Động tác đó, thân hình đó…

Anh tư ngời ngời!

Tư Phù Khuynh nhìn mà hơi nóng mắt, cô hỏi: “Xuân Đào, ngươi trước đây làm cái gì?”

“Đua ngựa, đi theo thương đội.” Xuân Đào trả lời thật: “Nam nhân của ta là một tiểu đội trưởng. Lần này không làm vận chuyển nữa, chủ yếu hộ tống Thế tử và người hồi kinh.”

Tư Phù Khuynh: …

Không so được, không so được.

Lúc này, Đế Tử Huân và Mục Tư An cũng đổi sang mặc đồ đơn giản.

Trước khi lên ngựa, có thị vệ đi tới, đưa áo choàng cho bọn họ.

Tư Phù Khuynh chớp chớp đôi mắt, hỏi: “Xuân Đào, mặc áo choàng để làm gì?”

Thời tiết đâu có lạnh!

Xuân Đào nghe vậy thì aiya một tiếng: “Xem cái đầu của ta kìa, ta chỉ mải cầm đồ ăn vặt của cô nương mà quên mất vụ áo choàng. Sáng sớm trên núi có sương dày, không có áo choàng che chắn, tóc và quần áo sẽ bị ướt.”

Xuân Đào vừa nói vừa đi lấy áo choàng.

Đế Tử Huân vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Hắn còn tưởng cô to gan, cố tình không mặc…

Dù sao đại tiểu thư này, một ngày không có hành vi kỳ lạ mới lạ đó.

Mục Tư An tươi cười đưa tay vẫy chào Tư Phù Khuynh.

Tư Phù Khuynh cũng mỉm cười, khẽ vẫy tay với hắn ta, coi như đáp lại.

Bầu không khí rất bình yên!

Rất tốt!

Xuân Đào lấy ra một chiếc áo choàng màu trắng.

Ở vành mũ còn có một lớp lông, không biết là lông gì, tay của cô không nhịn được mà sờ một cái, rất mềm mại. Sau khi khoác lên, trong lòng có loại trải nghiệm giống hiệp khách, hào khí ngút trời.

Đợi đằng trước hạ lệnh thì xuất phát.

Bởi vì còn ở trong thành, cả nhóm đều dắt ngựa.

Vì thế, Tư đại tiểu thư nổi hứng, bỗng ngâm nga hát một đoạn: “Chàng dắt ngựa, ta trên ngựa. Chúng ta đón bình minh, tiễn biệt bóng đêm…”

Đoàn xe vốn đang bận bịu trong sự buồn tẻ, nghe cô hát như vậy, ngược lại trở nên vui vẻ.

Bài hát này, nhịp điệu này khá mới lạ.

Có vài người còn ngâm nga theo, cả nhóm trở nên vui vẻ hơn.

Mục Tư An cưỡi ngựa đi đằng trước cũng cười tới mức vai rung rung.

Nếu không phải đôi mắt sắc lẹm của Đế Tử Huân lia qua, Mục Tư An còn muốn hùa theo vài câu.

Mục Tư An vui vẻ nói: “Thế tử gia, không thể bàn cãi, bé hôn thê của ngài hát khá hay.”

Đế Tử Huân: “...”

Xem ra dạo này Mục Tư An thật sự quá rảnh rồi.

Nhóm bọn họ thuận lợi ra khỏi thành.

Đi chưa bao lâu, phía đông bắt đầu sáng dần.

Tư Phù Khuynh cưỡi ngựa được một đoạn thì cả người héo rũ.

Lúc này, cô có hơi nhớ nhung xe ngựa.

Xe ngựa chòng chành, nhưng vẫn có thể ngủ.

Cưỡi ngựa thì không được, bất cẩn một chút ngã ra thì phải làm sao?

“Cô nương, người mệt rồi à? Người có muốn uống nước không?” Xuân Đào cưỡi ngựa, lại gần hỏi.

Tư Phù Khuynh lắc đầu, nói: “Không cần.”

“Đợi tới trấn nhỏ tiếp theo thì có thể đổi sang xe ngựa rồi.”

“Ừ, ừ ừ.”

Tư Phù Khuynh cười lộ răng với Xuân Đào, nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta không phải tiểu thư yếu đuối, ta là tiểu cô nương từng lên núi, từng săn thú, từng hái thuốc.”

Xuân Đào nhịn cười.

“Ngươi dắt ngựa, ta cưỡi ngựa, chào đón núi cao, ta không sợ gì cả… La lá la ~ La la la ~ Ta không sợ gì cả!”

Tư Phù Khuynh vừa hát vừa vung roi ngựa.

Xuân Đào cười không ngừng.

Aiya, Tư cô nương còn đổi lời nữa.

Đế Tử Huân và Mục Tư An ở đằng trước nghe vậy, biểu cảm khác nhau.

Đế Tử Huân vẫn không có phản ứng gì.

Mục Tư An thì lại cười tới mức vai rung rung, hắn ta nói: “Aiya, tiểu gia cười chết rồi. Đúng là một người thú vị, Thế tử thật sự không có ý gì sao?”

“Không.” Đế Tử Huân quả thật không có ý gì với một tiểu cô nương.

Còn về hôn ước được đính ước lúc nhỏ, không chỉ hắn không thích, Tư Phù Khuynh hình như cũng không ưng, nếu không sẽ không truyền ra lời đồn với Tạ Thất.

Mục Tư An thấp thoáng đoán được rồi, nếu không hắn ta sẽ không hỏi như vậy.

Tới trưa.

Nhóm bọn họ đi qua một khu rừng nhỏ.

Cả nhóm nghỉ ngơi tại chỗ, gặm lương khô.

Chỉ nghỉ ngơi mười năm phút, cả nhóm lại tiếp tục lên đường.

Núi cao sừng sững, đường núi hiểm trở.

Đường nhỏ chật hẹp còn gập ghềnh, lúc cao lúc thấp.

Chỉ cần nhìn về phía trước, những ngọn núi nối nhau, nhìn mãi không tới điểm cuối. Có mấy ngọn núi rất cao, xiên thẳng tới tầng mây. Bởi vì nửa bên trên của ngọn núi đều bị mây che phủ.

Tư Phù Khuynh lần đầu tiên nhìn thấy sơn mạch hùng vĩ kéo dài miên man như vậy.

“Sơn mạch nguyên thủy.”

“Cô nương rất vui.”

“Không phải vui, mà là cảm khái. Đây đều là bảo sơn, những bảo khố tự nhiên đấy.” Hai mắt của Tư Phù Khuynh sáng long lanh.

Xuân Đào nói đúng tim đen: “Cho dù khắp nơi đều là bảo vật, cũng phải có bản lĩnh mới có thể lấy được.”

Tư Phù Khuynh: “...”

Cần nói toẹt vậy không?

Trong sơn mạch nguyên thủy, nguy cơ ở khắp nơi.

Mãnh thú, sâu độc, cỏ độc, khí độc… Nếu không chỉ dựa vào những ngọn núi lớn này, trên đời này sẽ không có nhiều người chết đói như thế. Tư Phù Khuynh lúc đầu vì quá đói, không thể không mạo hiểm vào trong núi. Có điều cô cũng chỉ dám vào vùng ven, vẫn hay có người đi qua, không có quá nhiều nguy hiểm.

Buồn bực, cô cần hát một bài để giải tỏa.

Tư Phù Khuynh lại cất giọng hát.

Cô không phải hát từng bài, mà nghĩ được cái gì thì hát cái đó.

Đội ngũ buồn tẻ, có tiếng hát của cô cũng vui lên không ít.

Cho tới khi sắp đi vào trong núi, Đế Tử Huân ở đằng trước bỗng quay đầu, quát một tiếng: “Đừng ồn ào.”

Tư Phù Khuynh chớp chớp mắt.

Cô chỉ hát thôi mà, nạt ai thế? Là boss phản diện thì ghê gớm lắm à?

Đế Tử Huân không giải thích.

Có điều Tư Phù Khuynh không hát nữa.

Ngay sau đó Xuân Đào đã giải đáp nghi hoặc cho cô: “Đi qua ngọn núi này sẽ có hang ổ của sơn tặc. Âm thanh ở trong núi có thể truyền đi rất xa.”

“Vậy vừa rồi ta hát, có phải là chuyện xấu hay không?” Vẻ mặt Tư Phù Khuynh rất hối hận: “Sao ngươi không nhắc ta sớm?”

Xuân Đào thấy vậy thì cười, nói: “Cô nương, vẫn chưa tới mà.”

“Chưa tới sao?” Tư Phù Khuynh mông lung chớp mắt.

“Phải, phải đi qua ngọn núi này mới tới. Có điều vào trong núi rồi, vẫn nên bớt gây động tĩnh, dễ thu hút bầy sói.”

“Ừ…”

Bây giờ Tư Phù Khuynh lại ỉu xìu.

Tới thế giới này, cô giống như một con gà mờ chờ làm thịt.

Đằng trước đội ngũ dựng lên một lá cờ.

Cờ bay theo gió, một mặt dùng chỉ tơ vàng thêu đồ đằng, mặt còn lại là chữ to rồng bay phượng múa.

Tư Phù Khuynh nổi lòng hiếu kỳ, cô hỏi: “Sao lại dựng cờ?”

“Nhắc nhở sơn tặc, chúng ta không dễ chọc.” Xuân Đào giải đáp.

“Vậy bên trên là chữ gì? Cách xa quá, ta không nhìn rõ.” Tư Phù Khuynh mở mắt nói dối.

Xuân Đào cũng không biết chữ, nhưng nàng ta lại biết là chữ gì: “Là chữ Mục, Mục của nhà Mục công tử.”

“Ơ, đây không phải là đoàn xe của Đế gia sao?”

“Thương đội của Mục gia vào nam ra bắc, danh hiệu khá lớn.” Xuân Đào nói súc tích, sau đó thấy cô mặt mày hơi mông lung thì lại nhỏ giọng nhắc một chút: “Phủ Trấn quốc công luôn khiêm tốn.”

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc