Dù thấy kỳ nhưng Mục Tư An vẫn sắp xếp người đi bảo vệ.
Tư đại tiểu thư không thể xảy ra chuyện ở chỗ bọn họ, nếu không bọn họ không thể ăn nói được với Trưởng công chúa.
Tư Phù Khuynh dạo phố một vòng, nhìn thấy thứ thú vị, mấy lần không nhịn được mà muốn mua, cuối cùng sờ túi tiền thì vẫn nhịn, có điều khi nhìn thấy đồ ăn vặt, cô cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Vì vậy, túi tiền của Tư Phù Khuynh đã hụt đi hơn một nửa.
Trong lòng Xuân Đào ôm một đống đồ ăn vặt.
— “Đi đi, đằng trước có kịch để xem.”
— “Chuyện gì thế?”
— “Nghe nói có công tử trêu ghẹo cô nương giữa ban ngày ban mặt, giờ đang náo loạn cả lên.”
— “Đi xem thử.”
— “...”
Tư Phù Khuynh đứng ở bên đường, tình cờ nghe được cuộc đối thoại của hai người ở đằng trước.
Thích hóng chuyện chắc là thiên tính của con người.
Tư Phù Khuynh lập tức lấy tinh thần, nói: “Đi, chúng ta cũng đi xem thử.”
“Cô nương, cô muốn đi thật sao? Người khá đông.” Xuân Đào có kiến thức và kinh nghiệm, nhưng vừa xách vừa ôm như này cũng khá vất vả.
Tư Phù Khuynh thấy nàng ta ôm một đống đồ, đi lại không tiện thì dứt khoát gọi một hộ vệ của Đế gia, kêu hắn ta cầm đồ giúp Xuân Đào. Sau đó cô kéo Xuân Đào chạy về bên đó.
Khi đi qua thì đã không ít người vây quanh.
Trước cửa một tiệm vải nhỏ.
Có nữ tử đang khóc nức nở, có người đang tranh luận.
Tư Phù Khuynh không dễ gì mới chen vào được, cô cuối cùng cũng nhìn thấy nhân vật chính của vụ náo nhiệt này.
Aiya!
Được đó nha, là người quen nè.
Tạ Ngọc và Tần Uyển Điệp đều ở đây.
Một nữ tử xinh đẹp đang ngồi ở trước bậc thềm cửa tiệm lau nước mắt.
Tạ Ngọc bị một đám nữ nhân vây lại, muốn bắt hắn ta chịu trách nhiệm gì đó.
Mà thị vệ mà hắn ta dẫn theo thì bị một đám người ăn mặc như nông dân tách ra. Nếu ngươi cho rằng đây là ăn vạ thì sai rồi, người ta còn báo quan rồi.
Tư Phù Khuynh vui vẻ xem.
Nhìn thấy quan sai tới, muốn đưa đám người bọn họ tới quan phủ.
Sắc mặt của Tạ Ngọc đen xì.
Nụ cười mỉm mà hắn ta duy trì trước đó cũng không còn nữa.
Chỉ có bản thân hắn ta mới rõ, hắn ta bị người ta tính kế, đối phương còn lớn tiếng dọa nạt, muốn quậy tới chỗ quan phủ. Với loại chuyện này, cho dù được làm rõ thì truyền ra ngoài cũng thành trò cười. Với lại, đám người này căn bản không muốn giải quyết riêng, cứ muốn làm lớn chuyện, hắt nước bẩn lên người hắn ta.
Những năm nay Tạ Ngọc luôn chú trọng danh tiếng.
Sau ngày hôm nay…
Cho dù chuyện được làm sáng tỏ, truyền ra ngoài, danh tiếng cũng ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng.
Tư Phù Khuynh lấy hạt dưa từ trong tay hộ vệ.
Cô rất tận chức trách với vai quần chúng hóng chuyện.
Cho tới khi một đám người di chuyển tới nha môn, Tư Phù Khuynh muốn đi theo nhưng bị Xuân Đào cản lại.
“Cô nương, giờ không sớm nữa rồi.”
“Chúng ta không tới nha môn xem sao?”
“Sợ rằng không xem được cái gì đâu, trời sắp tối rồi, quan nhân của nha môn muốn thẩm vấn cũng phải đợi ngày mai.”
“Nhưng bọn họ tới nha môn rồi.”
“Giam lại thôi.”
“...” Tạ Ngọc sẽ bị giam giữ ư?
Cô nghĩ nhiều rồi, hắn ta chắc sẽ không bị giam đâu. Tuy nhiên hắn ta không muốn bị giam thì phải lộ ra thân phận.
Tạ Ngọc sẽ chọn bị giam giữ hay là lộ ra thân phận?
Có người xui xẻo rồi, nên đốt pháo hoa chúc mừng.
Tư Phù Khuynh cảm khái, nói: “May mà chúng ta ra ngoài.”
“Đúng thế đúng thế.” Xuân Đào cũng vui.
Tư Phù Khuynh quay đầu liếc nhìn nàng ta, chúng ta nghĩ khác nhau.
Xuân Đào bởi vì có thể lên phố chơi, mà cô bởi vì nhìn thấy trò cười của ai đó.
Khi Tư Phù Khuynh quyết định rời đi.
“Tư muội muội!”
Một giọng nói trong trẻo của nữ tử vang lên.
Tư Phù Khuynh nghe một cái thì nghe ra là Tần Uyển Điệp.
Cô coi như không nghe thấy, dù sao bọn họ không thân.
Tần Uyển Điệp lại chạy tới, nói: “Tư Phù Khuynh muội muội, Tạ công tử không phải người như thế, muội có thể tới nha môn làm nhân chứng không? Muội là con gái của Trưởng công chúa, lời của muội đáng tin.”
Không biết xấu hổ!
Nàng ta thật sự không biết xấu hổ.
Đây là muốn kéo cô xuống nước, không, là muốn mượn thế của Trưởng công chúa.
Tư Phù Khuynh cười như có như không, quay đầu nói: “Cô nương, ngươi là ai thế?”
“Ta, ta là Tần Uyển Điệp, muội muội quên rồi sao?” Tần Uyển Điệp sắp không duy trì được nụ cười nữa.
Tư Phù Khuynh có vẻ ngạc nhiên, nói: “Thì ra là ngươi à. Ta và ngươi không thân, giống như ta không thân với Tạ công tử.”
“Nhưng ta nghe nói Tư muội muội và Tạ công tử có quen biết từ…”
“Ngươi nghe ai nói?”
“Là người bên cạnh Tạ công tử…” Tần Uyển Điệp không nhưng biết thân phận của Tư Phù Khuynh, còn nghe nói cô hay mượn thân phận, không biết xấu hổ mà quấn lấy Tạ công tử.
Bây giờ Tạ công tử gặp khó khăn, cô sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?
Tư Phù Khuynh thấy mình phải nói rõ, cô nói: “Tần cô nương, Tạ gia không phải gia tộc tầm thường, mà là Định Bắc Hầu phủ biết không hả? Ngoài ra, Tạ Thất công tử cũng không phải kẻ vô danh, chỉ cần hắn nói ra danh hiệu của mình, đâu cần một người ngoài như ta giúp đỡ chứ?”
Tần Uyển Điệp há miệng còn muốn nói cái gì đó.
Nàng ta nói giỏi vậy, là tâm phúc của Tạ công tử bảo nàng ta tới đây nói nhỉ?
Nói Tạ công tử không muốn lộ thân phận?
Tư Phù Khuynh lại nói tiếp: “Tần cô nương, ta là người có vị hôn phu, chú trọng danh tiếng.”
Ý là ngươi đừng hòng vu khống ta.
Cô và Tạ công tử không có quan hệ gì hết!
Tần Uyển Điệp sốt ruột, nhưng lời của Tư Phù Khuynh rõ ràng là không muốn giúp.
Mà người ta không muốn giúp, nàng ta còn có thể làm được gì?
Cưỡng ép cũng không cưỡng ép được…
Tư Phù Khuynh nhìn Tần Uyển Điệp, trong lòng cô lại cảm thấy… cốt truyện này loạn rồi. Dựa theo sự phát triển mạch truyện, lúc này Tần Uyển Điệp chắc vẫn ở huyện Xích Nhàm, phải 1 năm sau mới hồi kinh.
Bây giờ Tần Uyển Điệp lại theo Tạ Ngọc hồi kinh rồi sao?
Tư Phù Khuynh biết thân phận của Tần Uyển Điệp, có điều cô sẽ cố gắng giả bộ không biết. Huống hồ, cho dù Tần Uyển Điệp khôi phục thân phận, Tư Phù Khuynh cũng không sợ.
Tần Uyển Điệp là Công chúa, mẹ của nguyên chủ còn là Trưởng công chúa đó.
Vậy nên, trong lòng Tư Phù Khuynh rất tự tin, cô nói: “Ta nói lại lần nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi, sau này tránh xa ta ra. Ngươi hết lần này tới lần khác xuất hiện ở trước mặt ta để làm gì? Hy vọng ngươi sau này thông minh hơn chút, đừng hòng tính kế ta nữa, nếu để ta phát hiện, ta sẽ giết chết ngươi!”
Tư Phù Khuynh nói xong thì xoay người rời đi.
Mặc kệ vẻ mặt cứng ngắc của Tần Uyển Điệp.
Nếu có thể, Tần Uyển Điệp cũng không muốn gặp Tư Phù Khuynh.
Bởi vì chỉ cần gặp cô thì nàng ta sẽ nghĩ tới sự xấu xa của mình. Chuyện lần đó bắt nguồn từ sự tham lam của nàng ta. Về sau, bọn họ cũng chịu quả báo.
Không chỉ bồi thường một vạn cân lương thực, Tần Hạo bị gãy tay chân.
Đại phu nói ít nhất phải nghỉ dưỡng trăm ngày, cho dù sau này khỏe lại, cũng có thể sẽ không được linh hoạt như lúc đầu nữa.
Về tới căn cứ tạm thời của Đế gia, Tư Phù Khuynh bảo Xuân Đào để đồ ăn vặt vào phòng ngủ, còn dặn Xuân Đào ngày mai đừng quên mang theo.
Sau đó cô đóng cửa phòng ngủ lại, bảo Xuân Đào không có việc gì thì đừng tới làm phiền mình.
…
Trong phòng ngủ của chủ nhân ở tiền viện.
Đế Tử Huân vừa bê bát thuốc uống thuốc, vừa nghe Mục Tư An hồ hởi kể lại sự việc.
“Nàng ta thật sự nói vậy sao?” Đế Tử Huân ngạc nhiên.
“Phải, ngài không biết đại tiểu thư lúc đó nói năng khí thế cỡ nào đâu? Nàng ta nói cái gì mà ta là người đã có vị hôn phu, chú trọng danh tiếng.”
Ha ha!
Khi Mục Tư An vừa nghe thấy thì ôm bụng cười một trận.
Bây giờ nói lại một lần, hắn ta vẫn cảm thấy vui.
Đế Tử Huân khẽ bật cười, để bát thuốc xuống, nói: “Dựa vào nàng ta ư? Còn có danh tiếng gì chứ!”
“Ặc? Ha ha.”
Mục Tư An lại bật cười.