Tư Phù Khuynh hỏi: “Đế Tử Huân, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Sau này ngươi không được đi lung tung, không được rời khỏi đoàn xe, tốt nhất hãy ở trong xe ngựa.” Trong giọng nói bình bình của Đế Tử Huân, Tư Phù Khuynh nghe ra sự ghét bỏ và mất kiên nhẫn.
Tư Phù Khuynh lặng lẽ bĩu môi về phía lưng của Đế Tử Huân, nói: “Ta dựa vào đâu mà phải nghe lời ngươi chứ?”
Đế Tử Huân dừng bước, xoay người nhìn cô rồi nói: “Dựa vào việc ngươi ăn đồ ăn của ta ở chỗ ở của ta, còn mặc đồ của ta.”
Tư Phù Khuynh nghèo rớt mồng tơi: không có gì để nói.
“Ta sẽ trả tiền!” Tư Phù Khuynh cứng miệng nói.
Đế Tử Huân bật cười: “Ngươi có tiền không?”
“...” Tư Phù Khuynh nghẹn họng.
Dám xem thường tiểu tiên nữ đáng yêu như cô, thật đáng hận.
Vì thế Tư Phù Khuynh nhất thời chập mạch đã lấy ra một tờ giấy nợ: “Đây! Cầm lấy!”
“Đây là cái gì?” Đế Tử Huân không nhận lấy ngay.
Tư Phù Khuynh tức tối nói: “Tiền ăn, tiền ở, tiền quần áo, tiền bảo vệ!”
Mẹ kiếp, một vạn cân lương thực.
Tất cả đều là ngân lượng đó!
Nhưng cô vẫn hào phóng nói: “Phần dư, coi như thưởng cho ngươi.”
Đế Tử Huân nghe vậy thì mí mắt giật giật, nhận lấy tờ giấy nợ đó.
Miệng Tư Phù Khuynh còn không tha cho người khác, cô hất cái cằm nhỏ lên, nói: “Bản cô nương không phải loại người tính toán từng li từng tí như ngươi. Ngươi nói xem ngươi vội cái gì chứ? Ta còn có thể khiến ngươi chịu thiệt được chắc.”
Đế Tử Huân liếc nhìn nội dung của tờ giấy nợ, hiếm khi nhếch khóe miệng: “Vậy bản thế tử cảm ơn Tư đại tiểu thư đã thưởng.”
Hắn xoay người rời đi.
Cầm tờ giấy nợ của cô rời đi!
Đi rồi!
Tiền cứ thế mà mất đi…
Tư Phù Khuynh đau lòng, trái tim nhỏ bé thít lại.
Thế tử đại nhân, ngươi không thể hào phóng một chút, trả lại tờ giấy nợ cho ta được sao?
Lúc cô đang xoa trái tim nhỏ bé, không phát giác lại có một người lại gần.
Mục Tư An trêu: “Tư đại tiểu thư, sao thế?”
“Ngực ta đau.”
“Cần mời đại phu không?”
“... Không cần.”
Khẽ xua tay, cô lại đi về phía Đế Tử Huân.
Nhất định phải ăn một bữa của hắn!
Không ăn một bữa của hắn, trái tim nhỏ bé của cô sẽ không bình tĩnh lại được.
Nếu hỏi đồ ăn ở đâu ngon nhất trong cả đoàn xe? Vậy nó đương nhiên ở chỗ Đế thế tử.
Mục Tư An đi theo đằng sau cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sau này ngươi bớt tiếp xúc với Tạ Thất đi, một tiểu cô nương như ngươi không chơi lại người ta đâu. Hắn là một con sói.”
Tư Phù Khuynh nói đầy vẻ vô tội: “Ta không có tiếp xúc với hắn.”
“Vậy vừa rồi là sao?”
“Hắn nói, đã đợi ta cả đêm…” Tư Phù Khuynh có dáng vẻ cô rất oan uổng, nói ra ý đồ mà nam chính tới tìm cô.
Trong mắt Mục Tư An ẩn chứa ý cười, hắn ta nói: “Hắn tin lời ngươi nói không?”
“Nếu hắn không tin ta, ta nói gì hắn cũng sẽ nghi ngờ. Đây là vấn đề nhân phẩm của hắn, không liên quan tới ta.” Tư Phù Khuynh tỏ vẻ không để tâm.
Mục Tư An nghe thì vui rồi.
Thật sự nên để Tạ Thất nghe thử, chắc hắn ta sẽ bị tức chết.
Tư Phù Khuynh đi qua, tùy tùng vừa hay đã bày xong đồ ăn.
Cô không khách sáo mà ngồi vào bàn, cầm bát đũa lên, cũng mặc kệ có phải của cô hay không, cô vùi đầu vào ăn.
Tâm trạng của Đế Tử Huân rõ ràng không tệ nên không so đo với cô.
Mục Tư An cho người đưa bữa trưa của Tư Phù Khuynh qua, sau đó hắn ta ngồi sang một bên, cầm một chiếc bánh nướng lên, ăn một cách nho nhã.
Bất luận là Đế Tử Huân hay Mục Tư An, tướng ăn của bọn họ đều nhã nhặn hơn Tư Phù Khuynh.
Đợi ăn no xong, Tư Phù Khuynh xoa cái bụng nhỏ, đôi mắt to đen láy khẽ đảo, cô lại gần Đế Tử Huân hỏi nhỏ: “Lần này ngươi suýt nữa bị người khác xử lý, liệu có khi nào có liên quan tới Tạ Ngọc không?”
“Không rõ, không có bằng chứng.” Bị người khác xử lý, nghe vậy thật chói tai.
“80-90% là hắn rồi.”
“Ngươi từ đâu nhìn ra được?”
“Nhìn thoáng cái là thấy rồi, hắn không có ý tốt.”
“Ha. Ngươi đây là vì yêu sinh hận à?” Đế Tử Huân liếc nhìn cô với vẻ khinh thường.
Tư Phù Khuynh lườm hắn: “Ngươi không biết nói chuyện thì im miệng đi.”
Đế Tử Huân phun một câu: “Ngu xuẩn.”
“Ngươi…” Có thể đừng chửi người được không?
Đế Tử Huân bưng bát trà mát do Mục Tư An mới pha, từ từ thưởng thức.
Tư Phù Khuynh bị chửi, trong lòng hậm hực, cô giật lấy bát trà trong tay Đế Tử Huân, một hơi uống cạn.
Ngu xuẩn ư?
Cả nhà ngươi ngu xuẩn thì có!
Cả vũ trụ chỉ có ngươi thông minh nhất, được chưa?
“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Tư Phù Khuynh rúi bát trà không vào tay hắn, sau đó xách váy rời đi.
Đế Tử Huân nhìn bát trà trong tay, ngây người.
Lúc này Mục Tư An toát mồ hôi thay cho Tư Phù Khuynh.
Thế tử ai kia có bệnh sạch sẽ, hoặc cho dù là người hơi kỹ một tí cũng sẽ chút bệnh sạch sẽ.
Hành vi này của Tư đại tiểu thư là muốn khiến Thế tử buồn nôn à?
Lợi hại!
Bây giờ hắn không phục ai hết, chỉ phục Tư Phù Khuynh thôi!
Đế Tử Huân quả nhiên vứt cái bát chuyên để uống trà trong tay đi: “Đổi cái mới của ta.”
“Được!”
Mục Tư An lập tức phân phó bên dưới.
Đợi khi bát trà mới được đưa tới, Đế Tử Huân đã hết hứng uống trà: “Cứ để Tạ Thất đi theo như ruồi nhặng cũng khá bực mình.”
“Đúng thế, rất bực mình.” Mục Tư An phụ họa.
Bỗng nhiên tâm tư của hắn ta xoay chuyển, hắn ta lại trêu: “Thế tử gia muốn ra tay rồi sao? Có thấy máu không?”
“Không.” Đầu ngón tay của Đế Tử Huân gõ nhẹ vào bát trà.
Trôi qua hai ngày nữa.
Đoàn xe của Đế Tử Huân đã tới một tòa thành - Ninh thành.
“Cô nương, đoàn xe sắp tới Ninh thành rồi.” Lời của Xuân Đào cách lớp rèm cửa truyền vào, trong giọng nói mang theo sự mừng rỡ.
Tư Phù Khuynh nghi hoặc: “Tới Ninh thành thì sao?”
“Ơ? Cô nương không muốn đi ngắm nhìn sao?”
“Có cái gì đẹp để ngắm? Nơi nghèo nàn thì ở đâu cũng thế.”
Xuân Đào nói với kiểu đầy mong chờ: “Ninh thành thì khác, nó là thành trì lớn, buôn bán đủ các thứ.”
“Thật sự có tất cả mọi thứ ư?” Lúc này Tư Phù Khuynh đã có hứng thú.
“Đúng vậy.” Xuân Đào mỉm cười: “Nghe nói chỉ cần có ngân lượng, cái gì cũng có thể mua được.”
“Ơ…”
Chút tâm trạng hứng thú của Tư Phù Khuynh, lập tức mất tiêu.
Lý do ư? Ha, trên người cô không có cắc bạc nào cả!
…
Đường phố của Ninh thành rất tấp nập.
Xe ngựa đi qua đi lại, tiếng mời chào của các chủ sạp hàng không dứt bên tai.
Nơi mà đoàn xe dừng chân là một trạch viện lớn, nghe nói là sản nghiệp của Đế Tử Huân ở Ninh thành.
Tư Phù Khuynh nhảy xuống xe ngựa, nhìn xung quanh.
Nhìn thấy có người đang xuống xe ngựa, rõ ràng hôm nay không vội lên đường: “Xuân Đào, giờ mới là buổi trưa, không đi nữa à?”
Xuân Đào cung kính đáp lời: “Tiếp theo sẽ có một đoạn đường núi không dễ đi lắm, phải chuẩn bị một chút đồ.”
“Không được bình yên sao?”
“Cũng không phải sợ điều đó, chỉ là trước không có thôn sau không có hàng quán thôi.”
“Vậy sẽ phải ngủ ngoài trời à?”
“Đúng vậy, phải mất mấy ngày.”
“...” Vậy quả thật cần phải bổ sung nhu yếu phẩm.
Tư Phù Khuynh quan sát một vòng căn phòng sẽ ở tối nay. Cô muốn ra ngoài đi dạo, nhưng nghĩ tới việc mình không có tiền thì lại nhịn.
Lúc này, bên ngoài có động tĩnh.
Không lâu sau, Xuân Đào đi vào, trong tay còn cầm một cái túi tiền.
Xuân Đào nói: “Cô nương, Mục công tử đưa ít ngân lượng qua, nói người tùy ý tiêu.”
Hai mắt Tư Phù Khuynh chợt sáng lên, cô nói: “Cho ta sao?”
Rất tốt, rất tốt!
Giờ có thể dạo phố rồi!
Tư Phù Khuynh vui vẻ hô lên, lập tức muốn ra ngoài.
Xuân Đào còn chưa sắp xếp đồ đạc thì đã vội vàng đi theo ra ngoài.
Đế Tử Huân nghe được báo cáo, hắn nói: “Khá tràn trề tinh lực.”
“Đúng vậy, giống như không biết mệt. Một tiểu cô nương thì lấy đâu ra tinh lực vậy chứ?” Ngay cả Mục Tư An đi đường vội vàng mấy ngày nay cũng có hơi mệt mỏi.
“Nữ nhân vốn rất kỳ lạ.”
“Đúng thế, kỳ lạ, rất kỳ lạ.”
“...”