Tư Phù Khuynh gật đầu kiểu nửa hiểu nửa không.
Nhưng khiêm tốn thì không thể dùng danh hiệu à?
Cô muốn hỏi mấy lần, Xuân Đào lại kiêng kỵ cái gì đó nên tránh.
Điều này khiến lòng người ngứa ngáy…
Danh hiệu của Mục gia có sức chấn nhiếp rất lớn, thương đội bình an đi xuyên qua hang ổ của sơn tặc. Mà muốn xuyên qua dãy núi này, ít nhất cần ba ngày. Trên đường đi tinh thần của mọi người vẫn rất căng thẳng.
Mặt trời xuống núi.
Bọn họ chọn một bãi đất trống để dừng chân, bắc nồi đun nước sôi.
Ra ngoài, mọi người đều uống nước nóng và ăn lương khô.
Trước kia Tư Phù Khuynh cũng từng tham gia cắm trại ngoài trời, nhưng đây là lần đầu tiên sống đơn giản như vậy, ngay cả lều cũng không dựng, đốt mấy đống lửa rồi tốp năm tốp ba ngủ với nhau.
Đương nhiên vẫn sắp xếp người trực đêm.
Đám Tư Phù Khuynh và Đế Tử Huân ngồi quanh một đống lửa.
Xuân Đào cầm một chiếc choàng khoác cho cô, nói: “Cô nương, ban đêm trong núi lạnh.”
“Cảm ơn.” Chiếc áo choàng rất lớn, trùm toàn bộ tiểu cô nương lại, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn. Lúc này trên gương mặt nhỏ đó nở nụ cười tươi như hoa và hai núm đồng tiền đầy ngọt ngào.
Mềm quá!
Mềm nhũn trái tim rồi…
Ánh mắt Mục Tư An lóe lên, đứng dậy qua ngồi bên cạnh cô, hắn ta nói: “Tư cô nương, sao ngươi không cảm ơn Thế tử nhà ta?”
“Tại sao ta phải cảm ơn hắn?” Tư Phù Khuynh nghi hoặc.
Mục Tư An khẽ cười, nói: “Bởi vì chiếc áo choàng mà ngươi khoác hiện nay là của Thế tử nhà ta.”
“...” Tư Phù Khuynh sững người.
Thảo nào chiếc áo choàng này lại to như vậy.
Có điều, cô không phải người không biết tốt xấu, cô vội vàng khẽ nụ cười ngọt ngào với Đế Tử Huân ở phía đối diện, nói: “Thế tử, cảm ơn ngài.”
Đế Tử Huân ngẩng đầu liếc nhìn cô, khẽ “ừ” một tiếng, coi như đã đáp lại.
Lạnh lùng thật sự!
Tư Phù Khuynh cũng không để tâm.
Chỉ đáng tiếc ở trước mặt của mọi người thì cô không thể tu luyện.
Cô muốn đi ngủ nhưng không gian như này rất khó khiến người khác chìm ngay vào giấc ngủ. Nhưng cô cưỡi ngựa cả ngày, cơ thể rất mệt, chỉ có thể nhìn ngọn lửa đong đưa mà thần thờ.
Cái đầu nhỏ gật lên gật xuống, mí mắt sụp xuống.
Khi cơ thể nhỏ nhắn của cô sắp đổ ra sau, Mục Tư An kịp lúc đưa một cánh tay ra đỡ lấy cô. Nhưng cô gái được đỡ kia hình như không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đế Tử Huân nhíu mày, nhìn sang Xuân Đào ở một bên.
Xuân Đào rùng mình, vội vàng để đồ ăn xuống, để Tư Phù Khuynh dựa vào mình ngủ.
Trăng trên trời càng lúc càng lên cao.
Tiếng côn trùng kêu không ngừng, thỉnh thoảng còn có tiếng sói gầm.
Nhờ ánh trăng chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ cách vài trượng và bóng cây đung đưa theo gió ở cách đó không xa.
Tư Phù Khuynh ngủ rất chập chờn, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát: “Có khói mê! Cẩn thận!”
“Cẩn thận mai phục!”
“Bảo vệ Thế tử!”
“...”
Tiếng bước chân hỗn loạn.
Tư Phù Khuynh sực tỉnh, mở mắt ra thì thấy một làn khói ập tới.
Nhớ tới vừa rồi có người hét khói mê, cô vội vàng bịt mũi, nín thở. Khi cô đang muốn chạy về nơi không có khói, đột nhiên cánh tay của cô bị kéo, cưỡng chế kéo trở lại.
Đế Tử Huân cảnh cáo: “Ngươi muốn chết à? Đừng đi lung tung!”
“Ưm ưm.” Tư Phù Khuynh hoảng loạn chỉ về phía khói mê.
Đế Tử Huân thấy mà phiền, kéo chiếc áo choàng trùm lên đầu cô, kéo cô ra đằng sau hắn, hắn nói: “Nấp kỹ, đừng chạy lung tung, bên ngoài còn có người mai phục, ra ngoài sẽ chết nhanh hơn.”
Tư Phù Khuynh gật đầu liên tục, chỉ là mắt bị khói làm cho khó chịu. Nhưng cô chỉ có thể nhịn, không thể gây thêm rắc rối cho mọi người. Cô có chút bội phục Đế Tử Huân, tay hắn cầm trường kiếm, khá bình tĩnh.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn ở xung quanh và tiếng nói chuyện lớn tiếng của Mục Tư An.
“Chú ý! Đừng loạn đội hình, cầm vũ khí lên!”
“Cẩn thận ám tiễn!”
“Năm người một nhóm, mau lên!”
“Đừng hoảng, nhìn thấy ống khói mê thì giẫm nát, khói mê rất nhanh sẽ tan!”
“Khụ khụ.”
Mục Tư An đang nói lớn tiếng thì nhất thời không cẩn thận, bị sặc khói mà ho.
Như này có chút nguy hiểm!
Vụt!
Một mũi tên bay về phía Mục Tư An.
Ai kêu giọng của Mục Tư An lớn nhất, hoàn toàn để lộ vị trí của hắn ta.
Thời khắc mấu chốt, chỉ thấy kiếm quang sắc lạnh xẹt qua, mũi tên bị Đế Tử Huân ở bên cạnh chặn lại. Hắn nhắc nhở: “Tư An, chú ý một chút. Trong chỗ tối có một cung thủ rất lợi hại.”
“Được.” Mục Tư An sợ hãi.
Đế Tử Huân vừa bảo vệ Tư Phù Khuynh vừa dùng chân giẫm nát ống khói mê.
Thuộc hạ lập tức làm theo.
Ở nơi rộng lớn như này, chỉ cần giẫm nát ống khói mê, gió thổi qua thì tác dụng của khói mê sẽ mất đi. Huống chi, chỉ hít một lượng ít khói mê, sẽ không có vấn đề lớn, cũng sẽ không ngất đi ngay lập tức.
Khói dần dần tan đi.
Kẻ địch mai phục chắc không ngờ đám người Đế Tử Huân lại bình tĩnh tới vậy.
“Bắn tên!”
Một cơn mưa tên bắn xuống, tiếng ngựa kêu vang lên.
Có mũi tên bắn trúng ngựa, ngựa hoảng loạn.
Lúc đó chọn chỗ này để dừng chân là vì địa hình bằng phẳng và rộng, không có vật gì che chắn. Bây giờ gặp phải cơn mưa tên, chỗ này trở thành khuyết điểm. Chỉ có thể nhìn thấy cái gì thì cầm lên chặn. Có người đội nồi sắt hoặc hàng hóa, có người còn trốn ở bên cạnh con ngựa bị bắn chết…
Sau một hồi bắn loạn xạ.
Khói mê sắp tan đi.
Vụt!
Bụp!
Một tín hiệu được bắn lên không trung, sau đó nổ ra một đóa hoa lửa trên trời.
Tiếp theo là hai âm thanh nữa.
Trên trời có ba làn khói chưa tan biến.
Tên tâm phúc ở bên cạnh tên cướp cầm đầu sửng sốt nói: “Đại nhân, đây là tín hiệu cầu cứu của Đế gia! Việc mà chúng ta nhận lần này là giết người của Đế gia hay sao?”
“Chúng ta bị bịp rồi!” Tên cướp cầm đầu đã ý thức được vấn đề.
Nhưng phóng lao thì phải theo lao, bọn họ chỉ có thể làm!
Tên cướp cầm đầu lập tức hạ lệnh: “Không cần lo lắng. Chỗ này là rừng sâu, sẽ không có ai nhìn thấy tín hiệu cầu cứu đâu, chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh.”
Sau đó, hắn ta thổi mấy tiếng còi có độ dài ngắn khác nhau, giống như ám hiệu: “Xông lên! Giết! Không chừa một ai!”
“Giết!”
“Giết, giết!”
Một đám người mai phục giống như không cần mạng, lũ lượt nhảy ra, ai ai cũng cầm đao kiếm hoặc trường mâu.
Thấy vậy, sắc mặt Đế Tử Huân tối đi.
Sắc mặt của Mục Tư An cũng không tốt.
Đế Tử Huân hạ lệnh: “Đừng ham chiến, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.”
“Những người này không phải sơn tặc!” Tâm tư của Mục Tư An trùng xuống. Sợ rằng hôm nay bọn họ rất khó chạy thoát.
Đế Tử Huân nhấc tay chém một mũi tên, nói: “Đột phá vòng vây ở hướng tới kinh thành, đừng vào rừng nữa!”
“Nhưng trong rừng…” Bên đó không có kẻ địch!
Mục Tư An lại không nghi ngờ quyết định của Đế Tử Huân, lập tức lớn tiếng phân phó thuộc hạ.
Tư Phù Khuynh được Đế Tử Huân bảo vệ rất kỹ.
Mà đi theo Đế Tử Huân, có thể nói là an toàn nhất, cũng là nguy hiểm nhất. Nhận được sự bảo vệ của nhiều người, cũng bị kẻ địch chú ý.
Tư Phù Khuynh không ngừng nói mình phải bình tĩnh.
Lúc cô hoảng loạn còn rút một thanh củi ở trong đống lửa làm vũ khí.
Một đầu của thanh củi còn đang chảy.
Khi tên cướp xông tới, cô bất thình lình xiên một cái, làm tên cướp bị bỏng kêu oai oái, khiến Đế Tử Huân kịp thời bồi thêm một nhát, dễ dàng giết chết hắn ta.
Tiếp theo lặp lại hai lần như vậy.
Tiểu cô nương đều ra tay đúng lúc, sẽ không gây phiền phức cho người khác.
Đế Tử Huân kinh ngạc liếc nhìn cô.
“Cẩn thận!” Tiểu cô nương đột nhiên dùng hết sức đập một cái!