Tiểu Mỹ Nhân Làm Sao Để Chinh Phục Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 22

Trước Sau

break
Sau đó...

Nàng phát hiện —

Khó.

Thật sự rất khó!

Giữa đêm khuya thế này, trên đường từ khách điếm đến hàng quán đều đóng cửa im lìm, vắng lạnh đến rợn người, làm gì còn chỗ nào thích hợp để trốn chứ?

Chẳng lẽ lại gõ cửa một nhà dân nào đó, rồi nói:

“Này, hai vợ chồng nhà ngươi có thể đừng ngủ một lát được không? Chút nữa sẽ có một bằng hữu của ta chạy ngang, hắn vừa lỡ tay giết công tử phủ Thứ sử, giờ đang bị người truy sát, cho xin chỗ trốn một chút nha.”

…Nói ra chẳng khác nào bệnh nhân tâm thần trốn trại.

Tân Di vừa nghĩ đã không nhịn được bật cười.

Ngay lúc nàng đang vò đầu bứt tai vì không biết làm sao, ánh mắt vô thức quét tới quét lui mấy lượt. Khi lướt qua khu chuồng ngựa bên cạnh, vừa thấy đống cỏ khô chất cao ở một góc, nàng sững người lại rồi lập tức quay đầu nhìn kỹ hơn.

Ồ...

Chỗ này có vẻ được đấy!

Tuy rằng có hơi... mùi một chút — cái mùi đặc trưng của chuồng ngựa thật sự khiến người khác khó mà yêu thương cho nổi — nhưng vào thời khắc sinh tử thế này, còn ai kén chọn nổi?

Tân Di thấy ý tưởng này thật quá sáng suốt, không hổ là nàng — cái đầu nhỏ này đúng là lanh lợi vô cùng!

Nhưng rồi nghĩ tới gì đó, sắc mặt nàng bỗng trầm xuống, có phần do dự. Sau hồi giằng co nội tâm, cuối cùng nàng vẫn quyết định hỏi hệ thống một tiếng:

“Ngươi xem thế này được không… Dù sao đám cấm vệ kia chỉ đuổi bắt mình Thẩm Như Giới thôi, hay là để mình hắn chui vào trốn, ta đứng xa xa trông chừng là được rồi ha?”

Nàng mặc đồ sạch sẽ từ đầu đến chân, túi hương thơm ngát, vải vóc cũng đều cao cấp… Thật sự không nỡ chui vào cái nơi tanh nồng như chuồng ngựa đâu!

Hệ thống: “…”

Nó im lặng vài giây, rồi dùng giọng điệu như đang nói chuyện với một kẻ ngốc mà hỏi lại nàng:

“Vậy ngươi nghĩ xem — nếu đám người truy sát Thẩm Như Giới chạy đến, phát hiện hắn đột nhiên biến mất, còn ngươi thì lại ‘tình cờ’ xuất hiện trước mặt họ, bọn họ sẽ cho rằng ngươi là nửa đêm ăn no rỗi việc nên ra ngoài… tản bộ tiêu thực chắc?”

Tân Di mặt mày ủ rũ:

“Hôm nay cái chuồng ngựa này, xem ra... ta tránh cũng không khỏi rồi.”


Hệ thống: “Hình như là vậy.”

Từ xa vang lên tiếng chó sủa khe khẽ.

Mây dày dần che khuất ánh trăng, khiến bầu trời vốn đã ít sao nay càng thêm u ám.

Tân Di bắt đầu thấy chân mình tê mỏi, phải đưa tay xoa xoa cẳng chân đau nhức.

Nàng cau mày, trong lòng thấp thỏm:

“Đợi lâu như thế rồi, sao Thẩm Như Giới còn chưa tới? Chẳng lẽ hắn đổi đường rồi sao?”

“Không đâu, ký chủ,” hệ thống đáp, “đây là con đường hắn bắt buộc phải đi qua. Cứ kiên nhẫn thêm chút nữa.”

Quả nhiên, lời vừa dứt chưa bao lâu, phía trước liền vang lên những bước chân nặng nề, loạng choạng.

Tân Di lập tức ngẩng đầu nhìn, trong lòng thoáng dấy lên hy vọng.

Nhưng xuất hiện trong tầm mắt nàng lại là một kẻ say rượu, ăn mặc tuy không tầm thường nhưng dáng vẻ bệ rạc, lắc lư từng bước tiến về phía nàng.

Vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt hắn lập tức sáng rực lên, thốt ra hai tiếng kéo dài:

“Mỹ… mỹ nhân nhi?”

Nụ cười trên môi Tân Di cứng đờ lại.

“…”

Lỗi cốt truyện à?

Đây chẳng phải là tình tiết “côn đồ say rượu trêu ghẹo mỹ nhân” kinh điển sao? Cẩu huyết thì cũng thôi, nhưng nửa đêm nửa hôm thế này, lấy đâu ra anh hùng nào nhảy ra cứu nàng chứ! Lần sau muốn dựng tình tiết thì cũng phải nghĩ đến tính thực tế một chút có được không?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc