Tiểu Mỹ Nhân Làm Sao Để Chinh Phục Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 23

Trước Sau

break
Tên say kia vẫn lảo đảo tiến lại gần, miệng không ngừng lải nhải “mỹ nhân nhi”, lại còn nói ra mấy lời bẩn thỉu hạ lưu.

Sắc mặt Tân Di càng lúc càng khó coi.

Nàng lo Thẩm Như Giới có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, tuyệt đối không thể để phiền phức này vướng chân ở đây. Phải giải quyết dứt khoát ngay lập tức.

Nghĩ vậy, nàng vừa làm bộ sợ hãi vừa chậm rãi lùi lại, đồng thời khéo léo dẫn hắn sang hướng khác.

Trong lúc đó, mắt nàng đảo quanh tìm vật gì có thể dùng làm vũ khí. Cuối cùng, tầm nhìn dừng lại ở cây gậy gỗ dài nửa thước dựng bên cạnh chuồng ngựa.

Nàng lén cầm lấy, giấu ra sau lưng.

Vừa giữ khoảng cách không gần không xa với kẻ say, nàng vừa yếu giọng nói:

“Công tử… có thể đưa ta về nhà được không? Một mình ta sợ lắm.”

Tên say vốn đầu óc chẳng tỉnh táo, nghe vậy liền mừng rỡ gật đầu liên tục, hưng phấn đến mức chỉ muốn nhào tới ôm nàng ngay.

Tân Di cố gắng nhịn ghê tởm, từng bước dẫn hắn vào một ngõ nhỏ vắng vẻ.

Đợi đến khi hắn sơ ý, nàng lập tức từ chỗ khuất nhấc gậy gỗ lên, dốc toàn bộ sức lực giáng thật mạnh xuống.

Rốt cuộc cũng đủ để đánh hắn ngất lịm.


Nàng thở phào một hơi, chẳng kịp để ý đến thứ gì khác, lập tức quay trở lại chỗ cũ. Trong lòng chỉ sợ chậm trễ một giây thôi sẽ lỡ mất Thẩm Như Giới.

May mắn thay, vừa mới lấy lại hơi thở, từ xa nàng đã nhìn thấy một bóng dáng thiếu niên cao gầy. Chính là… chính là Thẩm Như Giới!

Hắn trông rõ ràng bị thương, một tay ôm ngực, bước đi loạng choạng, quanh thân tỏa ra khí tức u ám, lạnh lẽo.

Tân Di vội vàng rảo bước đến gần, thở gấp kêu lên:

“Thẩm Như Giới, ngươi… ngươi sao lại bị thương nặng thế này? Mau theo ta, ta dẫn ngươi đi trốn.”

Trước một người bất ngờ lao tới, thiếu niên theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, lập tức vung kiếm kề thẳng lên cổ nàng.

Thế nhưng, khi nghe thấy giọng nói run rẩy quen thuộc kia, động tác hắn bỗng khựng lại.

Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn rõ gương mặt trước mắt — trán ngọc mày ngài, mắt đẹp hiền hòa, như tiên tử bước ra từ trong tranh.

Trong phút chốc, hắn vừa hoảng hốt vừa kinh ngạc thốt lên:

“…Tẩu tẩu?”

Lưỡi kiếm lạnh lẽo trên cổ khiến Tân Di hoảng sợ đến nỗi hốc mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng, giọng khẽ run run:

“Là… là ta.”

Thẩm Như Giới thu kiếm về, mày nhíu chặt lại. Hắn còn chưa kịp hỏi gì, thì Tân Di đã bước lên, nắm lấy bàn tay hắn.

Bàn tay nàng mềm mại, mang theo hơi ấm dịu dàng khiến hắn thoáng cứng người, bất giác ngây ra.

Hơi thở nàng phả bên tai, giọng khẩn trương:

“Nhị công tử, phía sau có người đuổi theo ngươi phải không? Mau, ta dẫn ngươi đi trốn.”

Lý mà nói, sự xuất hiện của nàng ở nơi này thực sự kỳ lạ. Nhưng không hiểu sao, Thẩm Như Giới lại tin nàng vô điều kiện. Hắn dần thu liễm toàn bộ lạnh lẽo và ngờ vực, chỉ mím môi, để mặc nàng kéo đi.

Và rồi, bọn họ dừng lại trước một… chuồng ngựa.

Tiểu thư khuê các vốn quen sạch sẽ như Tân Di thoáng nhíu mày ghét bỏ, nhưng sau đó lại kiên quyết, đưa tay gạt đống cỏ khô chắn trước cửa.

Nàng cúi người, hạ giọng thúc giục:

“Mau, vào trong!”

“…”

Cả hai một trước một sau chui vào. Chuồng ngựa thấp, không gian chật hẹp, lại còn phải dùng lớp cỏ khô dày cộp phủ lên để che chắn.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần nghiêng đầu đã có thể nghe thấy tiếng thở rõ mồn một. Tuy không đến nỗi chạm sát vào nhau, nhưng cũng chẳng còn bao nhiêu khoảng trống.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc