Hơn nữa, nàng vốn dĩ ra ngoài là để làm nhiệm vụ, đây hoàn toàn là yêu cầu hợp lý. Dựa vào đâu mà trừ điểm tích lũy của nàng… không đúng, dựa vào đâu mà trừ lương của nàng chứ?
“Niêm yết giá rõ ràng, không lừa trẻ con cũng chẳng dối người già. Ký chủ nên suy nghĩ kỹ lại thì hơn.”
Hệ thống không hề sợ hãi, giọng điệu vừa lười biếng vừa mang theo vẻ châm chọc:
“Tiếc thay, Thẩm Như Giới không thể chờ được nữa. Hắn đã rời phủ từ nửa canh giờ trước rồi. Ngươi nên biết, cái tên công tử phủ Thứ sử thích tới hoa lâu tìm vui kia chỉ là một bao cỏ. Bên cạnh còn không mang theo nổi hai gã hầu cận. Giải quyết hắn chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu.”
Nó còn "tấm tắc" mấy tiếng, không thèm che giấu sự uy hiếp trắng trợn:
“Biết đâu ngươi còn chần chừ nữa, Thẩm Như Giới sẽ vô tình gặp Trịnh Vũ trên đường. Trong nguyên tác, lần đầu gặp ấy chính là khoảnh khắc hắn nhất kiến chung tình với Trịnh Vũ đó nha ~”
Thấy nàng vẫn trầm mặc, hệ thống lại không quên châm thêm dầu vào lửa:
“Nhất kiến chung tình nhé, mà một khi không chiếm được thì sẽ phát điên, rồi ‘hắc hóa’ cộng thêm cường thủ hào đoạt đấy nha ~”
Tân Di: “…”
Thật sự rất muốn bịt miệng nó lại.
Rõ ràng chỉ là một cái hệ thống mà thôi, sao có thể khiến người ta thấy đáng ghét đến thế? :)
Người ta thường nói đánh rắn thì phải đánh trúng bảy tấc.
Mà câu nói vừa rồi của hệ thống, đúng là chọt trúng chỗ đau của nàng.
Không còn cách nào khác, Tân Di đành cắn răng bỏ ra 400 điểm tích lũy.
Chỉ trong chốc lát, cổng hầu phủ âm thầm hé mở một khe hẹp.
Một bóng người mảnh khảnh thoắt cái lướt qua, sải bước len lỏi trong màn đêm như hòa làm một với gió lạnh.
Mãi cho đến khi băng qua con hẻm đầu tiên, bàn chân giẫm lên một viên đá gồ ghề bên đường, Tân Di mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng ra được rồi.
Chỉ tiếc một điều — không có xe ngựa. Mà có thì nàng cũng đâu biết đánh xe.
Công cụ di chuyển duy nhất lúc này, chính là đôi chân mềm như bún của nguyên chủ.
May mắn thay, hầu phủ nằm ngay giữa trung tâm kinh thành, không đến nỗi phải đi quá xa.
Giờ Tý đã qua, đường phố lát đá xanh vắng tanh như chùa bà Đanh, đến mấy hàng rong bán tiêu thực cũng đã sớm về nhà chui vào chăn ấm ngủ rồi.
Tân Di siết chặt áo choàng, cúi đầu rảo bước. Nhưng càng gấp gáp lại càng dễ vấp, suýt nữa bị một hòn đá bên đường làm trẹo chân.
Cứ thế lầm lũi đi suốt bốn, năm con phố, nàng mới dừng lại thở dốc.
Một luồng khí lạnh tràn ra từ trong lồng ngực, nàng ngẩng đầu, đôi mắt hạnh đen láy khẽ đảo một vòng, cẩn thận quan sát khắp bốn phía xung quanh.
Nơi này… hẳn là con đường bắt buộc mà Thẩm Như Giới phải đi qua khi chạy trốn lệnh truy bắt.
Trong nguyên tác, hắn sở dĩ đâm bừa vào khuê phòng của Trịnh Vũ, chính là vì hoảng loạn chạy trối chết, chẳng kịp nhìn đường.
Mà đã vất vả đến được đây rồi, cơ hội "ân nhân cứu mạng" này, nói gì nàng cũng phải nắm cho chắc.
Cách tốt nhất lúc này chính là đợi sẵn ở đoạn đường này, tranh thủ tìm trước một chỗ ẩn nấp thật kín đáo, để khi Thẩm Như Giới tới còn có đường trốn.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Tân Di trở nên nghiêm túc hẳn lên, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm xung quanh.