Dưới ánh mắt lo lắng của Lệ phi, Hưng Võ Đế một tay bế tiểu công chúa, ung dung trở mình lên ngựa. Quần thần đứng xa còn chưa kịp nhìn rõ, người đã yên vị trên lưng chiến mã. Ngài chẳng nhìn đi đâu, chỉ chuyên tâm điều chỉnh tư thế cho nữ nhi trên yên.
Nghé con mới sinh không sợ hổ, Khánh Dương lần đầu cưỡi ngựa chỉ thấy mới lạ, hai tay vịn chắc đầu yên, tò mò nhìn xuống.
Hưng Võ Đế tay trái cầm cương, tay phải ôm lấy eo nữ nhi. Gọi là eo, nhưng đứa trẻ ba tuổi quá nhỏ bé, bàn tay rộng lớn của ngài đã đủ che trọn cả lồng ngực và bụng của nữ nhi. Dù cho chiến mã có bất kham nổi điên, ngài cũng không để tiểu công chúa của mình bị ngã.
Nhưng Hưng Võ Đế vẫn dặn dò: "Ngồi cho vững, không được cựa quậy lung tung."
Khánh Dương ngoan ngoãn gật đầu. Lời dịu dàng của mẫu phi, nàng còn vâng theo, huống chi trước mặt phụ hoàng, người mà đến mẫu phi cũng phải kính sợ, nàng càng phải ngoan ngoãn hơn.
Thấy nữ nhi hiểu chuyện và chịu hợp tác, Hưng Võ Đế mới đảo mắt nhìn quanh. Ngài khoan khoái thở ra một hơi dài, rồi cất tiếng cười sang sảng: "Vào thành!"
Quần thần đã sớm xếp thành hai hàng chỉnh tề hai bên quan đạo, ánh mắt vừa khâm phục vừa tự hào, ngước nhìn dáng vẻ hiên ngang của vị hoàng đế khai quốc khải hoàn về kinh.
Ánh mắt Hưng Võ Đế lại hướng về phía cổng thành, nơi đông đảo bá tánh đang bị cấm vệ quân giữ ở hai bên Thiên Môn nhai, ngẩng đầu mong chờ đế vương. Những năm chiến loạn, hoàng đế ở kinh thành đã đổi chủ mấy lần. Ba năm trước, khi ngài mới xưng đế ở đây, có lẽ những người dân này cũng chẳng mấy coi trọng ngài. Nhưng nay, cả thiên hạ đã nằm trong tay ngài, bá tánh hẳn đã tâm phục khẩu phục.
Bách tính đâu chỉ đơn thuần khuất phục. Hưng Võ Đế đăng cơ đã chấm dứt những tháng ngày họ bị các lộ chư hầu áp bức lăng nhục, họ vô cùng cảm kích ngài. Giờ đây, khi ngài dẹp yên loạn lạc khắp thiên hạ, họ lại thành tâm mong Hưng Võ Đế có thể ngồi vững trên ngai vàng mãi mãi. Bởi chỉ khi hoàng triều ổn định, dân chúng mới được an cư lạc nghiệp.
Vậy nên, nơi nào Hưng Võ Đế đi qua, bách tính lại quỳ rạp xuống từng đợt, miệng hô vang vạn tuế. Đa số đều vui mừng reo hò, lấy làm vinh dự khi được tham dự một sự kiện trọng đại như thế. Nhưng cũng có những cụ già mặt đầy nếp nhăn, những nam tử gầy gò hay những nữ tử tiều tụy, vừa cất lời đã tuôn lệ, khóc nấc nghẹn ngào.
Khánh Dương chỉ vào một bà lão tóc bạc đang không ngừng lau nước mắt, ngẩng đầu hỏi: "Phụ hoàng, vì sao bà ấy lại khóc ạ?"
Hưng Võ Đế khẽ thở dài: "Có lẽ phu quân hoặc nhi tử của bà ấy đã mất trong chiến loạn mấy năm trước. Nay thái bình rồi nhưng người thân lại không còn, lòng bà ấy đau xót."
Thấy động tác chỉ tay của nữ nhi quá rõ ràng, Hưng Võ Đế thúc ngựa đến trước mặt bà lão, ôn tồn hỏi han sự tình.
Bà lão vừa hoảng sợ vừa đau lòng giải thích, quả nhiên là bà đang nhớ hai người nhi tử bị trưng binh rồi tử trận nơi sa trường.
Nhìn quanh thấy ngày một nhiều người dân rơi lệ, Hưng Võ Đế nét mặt kiên nghị, cất cao giọng: "Tiền triều hôn quân gian thần lộng hành, khiến trăm họ lầm than. Trẫm thấy cảnh dân gian khổ cực, trong lòng phẫn uất, bèn dấy binh khởi sự, mong giải cứu vạn dân khỏi nước sôi lửa bỏng. May được trời cao phù hộ, giúp trẫm thống nhất giang sơn, hoàn thành tâm nguyện nửa đời là dẹp yên chiến hỏa. Từ nay về sau, trẫm sẽ dốc lòng trị quốc, lấy việc làm cho dân giàu nước mạnh làm chí nguyện cả đời. Mong chư vị tin trẫm, giúp trẫm, cùng trẫm tạo dựng một thời Khai Bình thịnh thế cho hậu thế noi theo!"
"Thảo dân tin tưởng Hoàng thượng!"
"Hoàng thượng quả là minh quân!"
Sau vài tiếng hô hào còn đôi chút lộn xộn, không biết ai khởi xướng, dân chúng cả một vùng dần đồng thanh hô vang: "Hưng Võ minh quân, Khai Bình thịnh thế! Hưng Võ minh quân, Khai Bình thịnh thế!"
Tiếng hô như sóng dậy, cuối cùng cả con phố Thiên Môn nhai đều đồng thanh hô vang, chấn động đất trời.
Khánh Dương không hiểu hết ý nghĩa của những lời này, nhưng nàng biết bách tính đang ca ngợi phụ hoàng.
Tiểu công chúa lại ngẩng cao đầu, đôi mắt to tròn đen láy nhìn phụ hoàng ở trên cao.
Hưng Võ Đế: "Sao thế?"
Khánh Dương: "Phụ hoàng thật lợi hại."
Hưng Võ Đế mỉm cười, mắt nhìn thẳng về phía trước: "Đúng là lợi hại, nhưng có thể lợi hại hơn nữa hay không, còn phải xem sau này."
Đánh chiếm thiên hạ dễ, cai trị thiên hạ khó. Con đường đế vương của ngài chỉ vừa mới bắt đầu.
.
Lúc Hưng Võ Đế mang nữ nhi vào cung, còn hơn nửa canh giờ nữa mới đến yến tiệc. Việc sắp xếp văn võ bá quan vào chỗ ngồi đã có cung nhân và lễ quan lo liệu, còn Hưng Võ Đế sẽ dùng khoảng thời gian này để nghỉ ngơi trước.
Người còn lấm bụi đường, Hưng Võ Đế đi tắm gội trước. Khi hai vị phi tử và bốn vị công chúa, hoàng tử ngồi xa giá chậm rãi tới nơi, ngài đã tắm gội sạch sẽ, thay một bộ long bào gấm màu đỏ son, ngồi trên sập ở hậu điện của Càn Nguyên điện, trong lòng đang bế tiểu công chúa lúc nào cũng ngoan ngoãn trước mặt phụ hoàng.
Đại thái giám ngự tiền Hà Nguyên Kính khom người bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, Quý phi nương nương và các vị đã tới."
Hưng Võ Đế ra hiệu cho truyền vào.
Lát sau, Quý phi và Lệ phi dẫn theo bốn đứa trẻ lần lượt tiến vào.
Xa kinh thành hơn một năm, ban ngày Hưng Võ Đế bận rộn việc binh đao sách lược, nhọc lòng mệt trí. Chỉ đến đêm khuya thanh vắng, ngài mới có thời gian nhung nhớ người nhà ở kinh thành. Ngài nhớ nhất là tiểu yêu tinh Lệ phi, người mà đến hành quân đánh giặc ngài chỉ hận không thể mang theo bên mình. Và tiểu công chúa đáng yêu xinh xắn mà ngài đã tận mắt chứng kiến lớn lên từng ngày. Còn người hiền thê tri thư đạt lý là Quý phi, cùng bốn đứa con còn lại, ngài cũng thường xuyên nhớ đến.
Ngồi trên sập, ánh mắt Hưng Võ Đế lần lượt quan sát kỹ từng người theo thứ tự họ bước vào.
Quý phi vẫn giữ vẻ đoan trang, thanh tú như trong ký ức.
Hai người quen nhau vào năm thứ ba sau khi Hoàng hậu qua đời, cũng là năm Tả tướng Nghiêm Tích quy thuận làm quân sư cho ngài. Quý phi là trưởng nữ của Nghiêm tướng, năm ấy mới mười bảy tuổi. Hưng Võ Đế một lòng với đại nghiệp, không mấy hứng thú với việc thu nạp mỹ nhân, càng không có ý định dòm ngó nữ nhi của quân sư. Chỉ tại mấy gã tướng quân thô kệch bên cạnh cứ trêu đùa ầm ĩ đến tận tai Nghiêm tướng. Nghiêm tướng khiêm tốn nói rằng nữ nhi mình không xứng với ngài, Hưng Võ Đế sao có thể để quân sư tự hạ mình như vậy, bèn giải thích rằng ngài cảm kích ơn cứu mạng mẫu thân của phát thê, không muốn tái giá lập hậu. Nào ngờ Nghiêm tướng nghe xong lại càng hài lòng hơn, thế là mới có chuyện ngài cưới trưởng nữ nhà họ Nghiêm làm quý thiếp.
Hưng Võ Đế tuy có đọc sách, cũng tự nhận mình có chút kiến thức, nhưng cốt cách vẫn là một kẻ vũ phu. Ngài và vị tài nữ đoan trang xuất thân từ gia đình thư hương thực sự không có nhiều chuyện để nói. Một người lo việc bên ngoài, một người lo việc bên trong, cũng coi như tương kính như tân. Nhưng nếu bàn về sự thân thiết, khi Hưng Võ Đế ở trước mặt Nghiêm tướng còn thấy thoải mái hơn. Gặp Quý phi, ngài lại phải giữ kẽ, tỏ vẻ nghiêm trang, sợ nàng không vui, rồi lại oán hận lão phụ thân năm xưa đã tìm cho mình một phu quân thô lỗ.
Theo sau là Lệ phi. Vừa vào, nàng đã nhìn nữ nhi trước rồi mới nhìn ngài, ánh mắt vừa chạm nhau đã vội vàng cúi xuống.
Hưng Võ Đế bất giác cong môi cười.
Mỗi khi hạ được một thành, lại có kẻ khôn lỏi muốn dâng mỹ nhân cho ngài. Hưng Võ Đế hoàn toàn không có ý đó. Tham luyến nữ sắc là thói hư tật xấu của hôn quân, nếu đến sự cám dỗ của mấy mỹ nhân cỏn con mà ngài cũng không chống lại được, sau này làm sao thành đại sự?
Hưng Võ Đế cứ từ chối như vậy suốt, cho đến khi gặp được La Lăng, thứ nữ của tri huyện ở một huyện nhỏ. Nàng được vị tri huyện đã đầu hàng sắp xếp mang cơm cho ngài.
Lúc đó Hưng Võ Đế mới hiểu, mười mấy năm qua không phải do sức tự chủ của ngài mạnh mẽ, mà là do những mỹ nhân ngài gặp chưa đủ tuyệt sắc.
Vừa đẹp lại vừa e lệ. Chỉ trêu ghẹo Lệ phi thôi cũng đã thấy vô vàn thú vị, huống chi...
Người vẫn còn quá đông, Hưng Võ Đế cố gắng kìm chế, dời ánh mắt khỏi khuôn mặt dịu dàng quyến rũ của Lệ phi, dừng lại trên khuôn mặt của trưởng nữ, Vĩnh Khang công chúa.
Vĩnh Khang công chúa mười bảy tuổi khá giống với Thuần Hiếu Hoàng hậu quá cố. Chỉ nhìn khuôn mặt thôi đã thấy được vẻ dịu dàng hiền thục. Nhưng đứa trẻ này sinh ra trong thời loạn lạc, tận mắt chứng kiến mẫu thân qua đời, đến tuổi hiểu chuyện lại lần lượt được Thái hậu rồi Quý phi nuôi nấng, khiến Vĩnh Khang sớm đã học được cách tự chăm sóc bản thân. Trong mắt nàng có thêm một tia kiên cường và gai góc hơn Thuần Hiếu Hoàng hậu.
Gai góc đến mức nào ư? Đến mức cả phụ hoàng cũng dám coi thường. Ít nhất, Hưng Võ Đế đã bắt gặp được tia nhìn khuất lấp chưa kịp thu lại trong mắt trưởng nữ, dường như đang chế giễu ngài quá tham luyến sắc đẹp của Lệ phi.
Hưng Võ Đế không chấp nhặt với trưởng nữ. Tính ra, thời gian ngài có thể ở bên trưởng nữ chắc chắn là ít nhất trong số mấy đứa con.
Phía sau là ba huynh đệ Tần Hoằng, Tần Bỉnh, Tần Nhân.
Hưng Võ Đế hỏi Quý phi về tình hình trong cung gần đây trước, thấy không có đại sự gì đáng để tâm, ngài mới chuyển sự chú ý sang bốn đứa con lớn.
"Lúc trẫm rời kinh, Vĩnh Khang mới bắt đầu luyện cầm, học hành thế nào rồi?"
Vĩnh Khang mím nhẹ đôi môi đỏ, cúi mắt đáp: "Nữ nhi bất tài, đến nay chỉ học được chút ít."
Hưng Võ Đế: "..."
Xem ra đúng là không có thiên phú về cầm, ngài lại vô tình chạm vào nỗi đau của con.
Quý phi cười nói: "Là do Vĩnh Khang không mấy hứng thú với cầm thôi. Sau này đổi sang học sáo thì tiến bộ vượt bậc."
Hưng Võ Đế gật đầu: "Hôm nào thổi cho phụ hoàng nghe một khúc."
Sắc mặt Vĩnh Khang lúc này mới tươi tỉnh hơn.
Hưng Võ Đế nhìn sang ba người nhi tử: "Kỳ thi tháng cuối tháng năm vừa rồi, các con thi thế nào?"
Ba vị hoàng tử nhìn nhau, hai đệ đệ không nói, Đại hoàng tử Tần Hoằng đành đáp trước: "Nhi thần văn khoa thi được hạng Giáp trung, võ khoa chỉ được hạng Giáp hạ."
Khóe mắt Tần Nhân giật giật.
Hưng Võ Đế ra hiệu cho lão nhị, người đáng lẽ phải lên tiếng nhưng cứ mãi im lặng.
Tần Bỉnh cứng ngắc đáp: "Nhi thần võ khoa được hạng Giáp thượng, văn khoa chỉ được hạng Bính hạ."
Hưng Võ Đế hừ một tiếng: "Giống hệt Vương thúc của con."
Tần Bỉnh không nhịn được mà toe toét cười, thấy phụ hoàng trừng mắt mới vội vàng tỏ vẻ hối lỗi, tự kiểm điểm.
Thấy ánh mắt phụ hoàng đã dời sang mình, Tần Nhân cười gượng: "Nhi thần ngu dốt, văn khoa võ khoa đều chỉ được hạng Ất trung."
Hưng Võ Đế: "... Tính tình cũng không tệ, thi cử thế này mà còn cười được."
Tần Nhân ngượng ngùng cúi đầu.
Khánh Dương thấy tam ca không vui, bèn bênh vực: "Phụ hoàng, tam ca không lười biếng đâu, bài tập lần nào cũng làm hết."
Hưng Võ Đế thầm nghĩ, lão tam mà lười biếng lại là chuyện tốt. Nghĩa là chỉ cần rèn giũa thêm sẽ tiến bộ. Chứ chăm chỉ cần cù mà vẫn học kém mới khiến người ta đau đầu.
Nghĩ vậy, Hưng Võ Đế liếc nhìn Lệ phi. Lão Đại, lão nhị đều có hạng Giáp, hạng Ất của lão tam chắc chắn là di truyền từ sinh mẫu rồi, chỉ được cái xinh đẹp chứ đầu óc chẳng có gì.
Lệ phi lại chẳng hề lo sợ. nhi tử ngốc một chút cũng tốt. Hoàng thượng đến chỗ nàng đã đủ nhiều rồi, nhi tử mà còn thông minh tuyệt đỉnh nữa, chẳng phải thành con chim đầu đàn bị nhắm tới sao?
Đại hoàng tử chiếm danh phận đích trưởng tử, lại sớm được định hôn với chất nữ của Thành Quốc công Lữ gia. Nhị hoàng tử có mẫu phi là Quý phi, ngoại tổ phụ là Tể tướng. Thái tử chắc chắn sẽ chọn từ hai huynh đệ này. Lão tam nhà mình đã định trước vô duyên với ngôi vị đó, thà cứ bình thường, không uy hiếp đến bất kỳ người huynh trưởng nào.
.
Gia đình đế vương sum vầy, hơn nửa canh giờ trôi qua rất nhanh. Hưng Võ Đế phải đến Thái Cực điện dự đại yến cùng quần thần.
Ngài định mang cả ba hoàng tử đi cùng, để các con sớm quen với việc đối mặt văn võ bá quan.
Khánh Dương đang quấn quýt phụ hoàng, vừa thấy ngài mang xong long hài liền nhoài người khỏi lòng mẫu phi, giang rộng đôi tay nhỏ đòi phụ hoàng bế. Lệ phi có thể giữ tay nữ nhi lại, nhưng không nỡ bịt miệng nó.
Khánh Dương gọi hai tiếng "phụ hoàng", Hưng Võ Đế đã có chút do dự. Khánh Dương gọi thêm hai tiếng nữa, ngài nhìn dáng vẻ đáng thương của nữ nhi, lòng liền chùng xuống. Ngài lại bế tiểu nữ nhi từ lòng Lệ phi: "Thôi được rồi, dù sao Khánh Dương còn nhỏ..."
Nói chưa dứt lời, ngài để ý thấy trưởng nữ Vĩnh Khang sa sầm mặt, bèn cười nói: "Thôi được, cả năm tỷ đệ các con đều theo trẫm đi. Vĩnh Khang dẫn theo Khánh Dương ngồi chung một bàn, tiện chăm sóc muội muội."
Vĩnh Khang lúc này mới hài lòng. Đến Thái Cực điện, phải xuất hiện trước mặt bá quan, nàng liền phối hợp nắm tay muội muội, hai tỷ muội sóng bước sau lưng phụ hoàng.
Cung nhân đã sớm nhận lệnh, kê thêm một bàn bên phải ngự án của Hưng Võ Đế, đối diện với ba vị hoàng tử.
Các đại thần không quá để tâm, chỉ cho rằng Hưng Võ Đế vừa hồi kinh nên đặc biệt sủng ái các công chúa.
Yến tiệc bắt đầu, Hưng Võ Đế chuyên tâm xã giao với quần thần. Chốc lát lại có văn thần võ tướng thay nhau ca ngợi công lao vĩ đại của Hoàng thượng, rồi lại đến lượt Hưng Võ Đế lần lượt ban thưởng công trạng cho các quan viên.
Khánh Dương ngồi cạnh đại tỷ, nhũ mẫu quỳ bên cạnh đút cơm cho nàng, nên tay chân và mắt mũi nàng đều rảnh rỗi. Người nào lên tiếng là nàng lại vươn cổ nhìn chăm chú. Đến lượt Vệ Quốc công Trương Giới được khen ngợi, Khánh Dương vểnh tai, lập tức nhìn xuống. Nàng thấy một nam tử mặc chiến giáp uy vũ rời khỏi bàn, trông còn tuấn tú hơn cả phụ hoàng, chỉ có điều cũng lạnh lùng như Trương Túc, không giống người thích nói cười.
Trương Giới kiệm lời, nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ.
Người tiếp theo được khen là Trấn Nam Hầu Phó Đạo Niên mới được phong tước vì có công bình định phương nam, cùng hai nhi tử của ông là Phó Xu và Phó Khôi.
Trông không được tuấn tú lắm, Khánh Dương nhận mặt xong liền cúi đầu ăn cơm. Vĩnh Khang đang lơ đãng quan sát phụ tử Phó gia, bỗng nghe phụ hoàng nói: "Trẫm thấy hai nhi tử của khanh đều rất vừa ý. Thế tử đã thành thân rồi, còn Phó Khôi tuổi vừa hai mươi, khí vũ hiên ngang, vừa hay làm phò mã cho trẫm. Không biết phụ tử khanh có bằng lòng không?"
Vĩnh Khang còn đang ngây người, phụ tử Phó gia đã đồng loạt nhìn về phía nàng.
Hoàn hồn, Vĩnh Khang suýt nữa đánh rơi đôi đũa trong tay.
Trong mắt Phó Khôi, Vĩnh Khang da trắng nõn nà, ngũ quan thanh tú, tuy không phải tuyệt sắc giai nhân nhưng mang thân phận công chúa tôn quý. Được làm phò mã cho Hưng Võ Đế, hắn đương nhiên bằng lòng, lập tức quỳ xuống giữa đại điện lĩnh chỉ tạ ơn. Trấn Nam Hầu Phó Đạo Niên chậm hơn một bước, cũng vội vàng tạ ơn, chỉ e ngại khuyển tử tài hèn học kém sẽ làm tủi thân công chúa.
Hưng Võ Đế cười nói: "Trẫm đã ưng ý Phó Khôi thì Phó Khôi xứng đáng làm phò mã của trẫm. Hôn sự trẫm sẽ giao cho Lễ bộ lo liệu, các khanh cứ yên tâm dùng tiệc."
Hai phụ tử tạ ơn rối rít rồi lui xuống.
Vĩnh Khang cúi đầu, tư thế vẫn đoan trang, nhưng vị rượu hoa quả còn đọng trong miệng đã mất đi hương vị.
Nàng mới làm công chúa được ba năm, thời gian được nuôi nấng bên cạnh phụ hoàng cộng lại còn chưa đủ ba năm, vậy mà phụ hoàng đã muốn gả nàng đi.
Vĩnh Khang không nỡ, nhưng nàng cũng hiểu rõ, phụ hoàng cần dùng hôn nhân để lôi kéo những vị khai quốc công thần này, để họ an tâm tiếp tục phò tá ngài, cũng như hôn ước của đệ đệ với Lữ gia của Thành Quốc công phủ vậy.
Khánh Dương còn chưa hiểu chuyện hôn ước nam nữ, thấy người bên cạnh ngồi im không động đậy, nàng thắc mắc hỏi: "Đại tỷ tỷ sao không ăn nữa?"
Vĩnh Khang nhìn muội muội mới ba tuổi, gượng cười: "Ta ăn no rồi."
Tiếng đàn sáo nổi lên, Khánh Dương nhìn hai hàng vũ nữ tựa hồ điệp bay lượn vào đại điện, vui vẻ nói: "Vậy chúng ta cùng xem các nàng múa nhé."
Vĩnh Khang gật đầu. Lúc quay đi, nàng kín đáo liếc về phía vị phò mã vừa được ban cho mình. Thấy đối phương ngũ quan đoan chính, được bộ chiến giáp tôn lên khí độ cũng bất phàm, lòng hồ đang gợn sóng của nàng dần dần lắng lại.
Gả thì gả vậy. Dù phụ hoàng nỡ lòng cho nàng xuất cung thành thân, nàng vẫn mãi là trưởng nữ của người, là vị trưởng công chúa đầu tiên của vương triều khai quốc.
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.