Quân vương cùng thần tử dự yến, tiệc mừng công phong thưởng, chén tạc chén thù, vốn sẽ kéo dài. Khánh Dương ăn no nê, xem hết một điệu múa, đôi mắt to tròn đã bắt đầu díu lại.
Hưng Võ Đế nhìn tiểu nữ nhi đang gà gật, rồi lại nhìn trưởng nữ đột nhiên bị định hôn sự mà vẫn đoan trang ngồi yên, chỉ không động đũa nữa. Ngài đưa mắt ra hiệu cho đại thái giám Hà Nguyên Kính.
Hà Nguyên Kính nhẹ bước đến trước bàn hai vị công chúa, cung kính nói: "Hoàng thượng truyền lời, nếu hai vị điện hạ đã mệt, có thể theo nô tài rời tiệc trước."
Vĩnh Khang quả thực chẳng còn tâm trạng nào ngồi lại, bèn dắt tay muội muội đứng dậy. Hai tỷ muội cúi mình hành lễ với phụ hoàng, rồi theo lối cửa sau phía đông Thái Cực điện mà lui ra, hệt như lúc đến.
Vừa ra khỏi Thái Cực điện, tiếng huyên náo của đám nam nhân, tiếng đàn sáo cùng mùi rượu nồng nặc đều tan biến. Giữa lúc lòng Vĩnh Khang trăm mối tơ vò, Khánh Dương đã mệt mỏi tựa vào vai nhũ mẫu, nhắm mắt lí nhí: "Đại tỷ tỷ, muội về ngủ đây."
Vĩnh Khang mỉm cười xoa đầu muội muội, cố ý để tốp người của muội muội đi trước, còn mình và cung nữ đi sau vài bước.
Đến khi đôi bên đã cách một khoảng, nụ cười trên môi Vĩnh Khang mới tắt hẳn.
Ánh mắt nàng dừng trên đỉnh đầu muội muội đang nép vào lòng nhũ mẫu, trong lòng dâng lên bao nỗi ghen tị. Muội muội sinh ra đã hưởng tôn quý an ổn, có phụ hoàng yêu thương, Lệ phi cưng chiều, lại có cả thân huynh dỗ dành bầu bạn. Nhìn lại Vĩnh Khang nàng, mẫu hậu mất sớm, phụ hoàng xa tận chân trời, với dưỡng mẫu Quý phi lại có một tầng ngăn cách không dám làm nũng, còn phải trông chừng đệ đệ bên dưới kẻo nó bị người ta hãm hại...
Cung nữ Cẩm Thư thấy chủ tử nhà mình nét mặt phức tạp, bèn nhỏ giọng: "Hoàng thượng thật là, chuyện lớn như vậy cũng không bàn trước với công chúa."
Vĩnh Khang liếc nàng ta một cái: "Phụ hoàng là người để ngươi tùy tiện bàn tán sao?"
Cẩm Thư mím môi, cúi đầu: "Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ đau lòng thay công chúa mà thôi."
Vĩnh Khang cười khẩy: "Chẳng có gì đau lòng, sớm muộn gì cũng phải gả đi. Phó gia là khai quốc công thần, gả vào nhà họ, ta cũng không chịu thiệt."
Giang sơn này bây giờ là của phụ hoàng. Giang sơn của phụ hoàng vững chắc thì nàng mới có thể yên ổn làm một vị công chúa tôn quý. Hơn nữa, phụ hoàng có lẽ sẽ truyền lại giang sơn cho đệ đệ, có mối liên hôn giữa nàng và Phó gia, sau lưng đệ đệ sẽ có thêm một trợ lực.
.
Khánh Dương vốn có thói quen ngủ trưa, buổi sáng chơi đùa vui vẻ bao nhiêu thì chiều ngủ lại càng ngủ say bấy nhiêu, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Vào khoảng giờ thân, Khánh Dương tỉnh giấc. Nhũ mẫu dẫn theo một cung nữ tiến vào, vừa dịu dàng dỗ dành, vừa hầu hạ tiểu công chúa rửa mặt thay y phục.
Thay y phục xong, Khánh Dương theo thói quen định đến chính điện tìm mẫu phi.
Nhũ mẫu cười nói: "Trưa nay ở cung yến, Hoàng thượng uống quá chén, đã cho gọi nương nương sang chăm sóc. Chúng nô tỳ đưa công chúa ra Ngự hoa viên chơi trước, lát nữa nương nương sẽ về."
Lúc này Khánh Dương mới nhớ ra chuyện sáng nay đón phụ hoàng về cung. Mẫu phi đã ở chỗ phụ hoàng thì Khánh Dương cũng muốn qua đó.
Nhũ mẫu nhanh chóng tính toán. Nương nương mới đi được nửa canh giờ. Hoàng thượng hùng dũng oai phong, lại xa cách nương nương hơn một năm, giờ này đế phi có lẽ vẫn đang bận rộn, tuyệt đối không thể để tiểu công chúa đến gây thêm phiền phức.
"Hôm nay Tam điện hạ không phải đi học hay là công chúa sang tìm Tam điện hạ chơi đi ạ? Đợi Hoàng thượng nghỉ ngơi xong, ắt sẽ cho người đến Càn Nguyên điện mời các điện hạ qua."
Một bên là phụ hoàng và mẫu phi có lẽ vẫn đang ngủ, một bên là tam ca hiếm khi được nghỉ, Khánh Dương nhanh chóng chọn lựa.
Nhũ mẫu thở phào nhẹ nhõm, tươi cười đưa tiểu công chúa đến Đông cung.
Tam hoàng tử ở tại Thừa Minh cung, nằm phía sau Trọng Nguyên cung của Đại hoàng tử. Lúc Khánh Dương chạy vào, Tần Nhân đang luyện chữ trong thư phòng.
"Đây là bài tập tiên sinh giao sao?" Khánh Dương ghé sát vào người huynh trưởng, cằm vừa cao hơn mặt bàn, thấy rõ mấy hàng chữ đen trên giấy tuyên.
Tần Nhân thở dài: "Bài tập làm xong cả rồi. Một mình ta không có việc gì làm, chi bằng nhân lúc phụ hoàng chưa kiểm tra thì luyện thêm chút nữa."
Trong ba huynh đệ, chỉ mình hắn ngay cả hạng Giáp cũng không thi nổi, quả thực mất mặt.
Khánh Dương ngó nghiêng khắp nơi, hỏi: "Trương Túc đâu rồi?"
Tần Nhân: "Vệ Quốc công theo phụ hoàng ra Nam Cương đánh giặc, đã đi hơn một năm. Lần này mẫu phi đặc biệt cho hắn nghỉ ba ngày về nhà đoàn tụ, dặn hắn tối mùng mười hãy vào cung."
Khánh Dương nghĩ đến khuôn mặt tuấn mỹ của Vệ Quốc công, ao ước nói: "Muội cũng muốn đến nhà Trương Túc chơi."
Tần Nhân: "... Sao đi đâu muội cũng muốn thế?"
Khánh Dương: "Tam ca không muốn đi sao?"
Tần Nhân im lặng. Hoàng cung chỉ có bấy nhiêu, hắn đương nhiên cũng muốn ra ngoài cung dạo một vòng. Sáng nay tuy được xuất cung, nhưng cũng chỉ đứng chờ ở cổng thành nửa ngày, không tính!
Vì muội muội đến, Tần Nhân không luyện chữ nữa, dắt tay muội muội ra ngồi hóng mát dưới bóng cây trong sân.
Ma ma ở nhà bếp nhỏ cắt dưa hấu tươi mang đến. Tần Nhân sợ nước dưa làm bẩn tay hay quần áo muội muội, bèn dùng nĩa bạc xiên một miếng dưa đưa đến tận miệng nàng.
Khánh Dương há miệng đón lấy, ăn xong lại nói: "Muội còn muốn nghe tam ca kể chuyện nữa."
Nỗi nhớ Trương Túc của Tần Nhân lập tức dâng lên đến tột đỉnh.
Tại Càn Nguyên điện, Lệ phi khóc không thành tiếng. Nàng tựa như một đóa phù bình không rễ, mặc cho Hưng Võ Đế đẩy đưa, chao đảo.
Một lúc sau, Hưng Võ Đế mới chịu bế nàng đi tắm gội. Nào ngờ chân long gặp nước lại càng thêm hăng hái, suýt nữa lấy mạng Lệ phi.
"Nếu không phải tối nay còn có gia yến, trẫm có thể ở cùng nàng đến sáng."
Ôm mỹ nhân mềm mại vẫn đang thở hổn hển trong vòng tay, Hưng Võ Đế nói với vẻ chưa thỏa mãn.
Lệ phi không còn sức để nói, thân thể ngâm trong nước bất giác run lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoảng, sợ Hưng Võ Đế thực sự nổi hứng hồ đồ như vậy.
May thay, lời của Hưng Võ Đế phần lớn chỉ là khoác lác. Cả ngày nay vừa cưỡi ngựa rong ruổi, vừa mở tiệc xã giao, vừa rồi lại gắng sức mấy phen, giày vò đến giờ Hưng Võ Đế cũng đã thấm mệt. Sau khi thay trung y, ngài ôm Lệ phi nằm vào trong chăn, thỏa mãn nói: "Được rồi, ngủ với trẫm một lát."
Lệ phi: "Hoàng thượng cứ ngủ đi, Lân nhi chắc đã tỉnh rồi, thần thiếp phải về xem sao."
Hưng Võ Đế: "Có nhũ mẫu rồi, tự khắc sẽ có cách dỗ nó. Nàng mau nghỉ ngơi đi, kẻo đến gia yến lại không có tinh thần."
Lệ phi không dám: "Trời sắp tối rồi, Quý phi tỷ tỷ, bọn trẻ và cả gia đình Ung Vương thúc sắp qua. Thần thiếp mà đi ra ngoài cùng người, chẳng phải là nói rõ cho họ biết..."
Hưng Võ Đế có thể không quan tâm Quý phi hay đệ đệ nghĩ gì, dù sao từ ngày ngài đưa Lệ phi về, mọi người xung quanh đều đã thấy rõ bộ mặt ham luyến sắc đẹp Lệ phi của ngài. Nhưng bọn trẻ dần lớn, đặc biệt là trưởng nữ Vĩnh Khang, buổi trưa mới vừa chế giễu ngài xong.
Hưng Võ Đế cuối cùng cũng thu lại cánh tay đang ôm eo Lệ phi.
Lệ phi vội vàng xuống khỏi long sàng, trốn sau tấm bình phong, lần lượt mặc lại bộ y phục lúc đến.
Hưng Võ Đế nhìn không chớp mắt, chợt cười: "Vừa rồi nàng còn nói không còn chút sức lực nào, giờ đã như người không có chuyện gì. Quả nhiên là lừa trẫm."
Lệ phi đang run rẩy chân mà mặc lại chiếc quần lụa trắng: "..."
Chải đầu xong, Lệ phi vội vàng bỏ đi như chạy trốn. Nàng không tìm thấy nữ nhi ở Hàm Phúc cung, lại rẽ sang Thừa Minh cung.
"Mẫu phi!" Khánh Dương vui mừng nhào vào lòng mẫu phi, quấn quýt như thể hai mẫu nữ đã xa cách nhiều ngày.
Bước chân Lệ phi xiêu vẹo suýt nữa lùi lại, vội dắt nữ nhi đến dưới bóng cây, ngồi xuống chiếc ghế mây còn trống.
Tần Nhân thấy mặt mẫu phi bị nắng chiều chiếu đỏ ửng, môi cũng hơi khô, bèn sai đại thái giám Phúc An đi lấy trà.
Lệ phi vô cùng vui mừng. Lão tam nhà nàng tuy có hơi ngốc, nhưng khoản hiếu thuận với mẫu phi, chăm sóc muội muội thì chưa bao giờ thua kém ai.
Uống liền hai chén trà nhạt, toàn thân Lệ phi khoan khoái hẳn lên. Nàng lười biếng ngả người trên ghế mây, ánh mắt lướt qua gương mặt tựa kim đồng ngọc nữ của đôi nhi nữ, thầm nghĩ đây mới là cách sống thoải mái. Hưng Võ Đế tuy có thể cho nàng một kiểu thoải mái khác, nhưng cho nhiều quá một lúc nàng cũng không chịu nổi.
Khánh Dương cởi giày, bò vào lòng mẫu phi, tủi thân hỏi: "Sao mẫu phi lại ở với phụ hoàng lâu thế ạ?"
Tỉnh dậy không thấy mẫu phi, nàng rất nhớ!
Lệ phi: "... Mẫu phi không ngủ. Phụ hoàng con say rượu nôn mấy lần, mẫu phi phải ở lại chăm sóc."
Hồi đầu xuân Khánh Dương cũng từng bị nôn, nàng nhíu mày hỏi: "Phụ hoàng bị bệnh ạ?"
Lệ phi: "Không phải, phụ hoàng con uống nhiều rượu quá, say rồi thì dễ nôn."
Khánh Dương yên tâm rồi. Nàng làm nũng một lúc, rồi chợt nhớ ra một từ mới nghe được ở cung yến: "Mẫu phi, 'nữ tế' là quan gì ạ?"
Lệ phi kinh ngạc ngồi thẳng dậy.
Tần Nhân cũng tham dự cung yến liền chủ động giải thích cho muội muội: "Nữ tế không phải là quan. Ý phụ hoàng là để nhị công tử nhà Trấn Nam Hầu làm phò mã cho đại tỷ... Nói ra thì trước đây phò mã cũng được coi là một chức quan, sau này chỉ dùng để chỉ phu quân của công chúa, con rể của hoàng đế."
Khánh Dương vẫn chưa hiểu lắm.
Tần Nhân: "Đại tỷ có phò mã rồi, hai người sẽ thành phu thê, sau khi thành hôn sẽ ở cùng nhau. Sau này con cái của họ sẽ gọi họ là phụ thân, mẫu thân."
Lệ phi ngồi bên cạnh vẫn còn đang kinh ngạc vì chuyện này. Hôn sự của Đại công chúa, Hoàng thượng chỉ dùng một bữa cơm đã định đoạt xong?
Tuy Thuần Hiếu Hoàng hậu không còn, Quý phi nương nương cũng chỉ là dưỡng mẫu của hai tỷ đệ Đại công chúa, nhưng còn ý muốn của đại công chúa thì sao, Hoàng thượng cũng không hỏi một tiếng?
Bên tai vọng lại tiếng nói ngây thơ của nữ nhi: "Tam ca lớn lên, cũng sẽ có phò mã?"
Tần Nhân cười nói: "Phu quân của công chúa gọi là phò mã, còn thê tử của hoàng tử gọi là hoàng tử phi."
Khánh Dương gật đầu, nghĩ đến vị phò mã của đại tỷ trông không được tuấn tú lắm, đột nhiên lớn tiếng: "Mẫu phi, sau này con muốn tự mình chọn phò mã, phụ hoàng chọn không đẹp..."
Lệ phi nhanh tay bịt miệng nữ nhi lại, tim đập thình thịch. Nàng liếc nhìn đám cung nữ thái giám xung quanh, dù họ đã hầu hạ nhiều năm nhưng ai biết được họ có lén lút mật báo cho Hoàng thượng không. Lệ phi giả vờ ung dung, phê bình nữ nhi: "Con thì biết gì. Chọn phò mã, hoàng tử phi không thể chỉ nhìn mặt, phải tốt về mọi mặt mới được. Tóm lại, người mà phụ hoàng con chọn chắc chắn là tốt nhất, nhớ chưa?"
Lệ phi trừng mắt nhìn nữ nhi, ra vẻ nếu nàng không đồng ý thì sẽ không buông tay.
Khánh Dương đành ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Nhân yếu ớt nói: "Thật ra nhị công tử Phó gia cũng anh tuấn đường hoàng, chỉ là da hơi ngăm đen một chút thôi."
Lệ phi thở phào nhẹ nhõm. Nếu Hưng Võ Đế dám chọn một người xấu xí cho Vĩnh Khang, sau này ngài cũng dám chọn một phò mã xấu xí cho Khánh Dương.
.
Đợi sắc mặt trở lại bình thường, Lệ phi cuối cùng cũng dẫn hai huynh muội đến trung điện của Càn Nguyên điện. Lúc này, mẫu tử Quý phi, tỷ đệ Vĩnh Khang và gia đình Ung Vương đều có mặt.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Lệ phi định ngồi xuống cạnh Quý phi, thì Khánh Dương thấy phụ hoàng vẫy tay gọi mình, bèn ngoan ngoãn đi tới.
Hưng Võ Đế bế bổng nữ nhi lên, đặt vào lòng.
Ung Vương trêu chọc: "Quả nhiên là phụ tử tình thâm. Tết Đoan Ngọ ta dỗ nửa ngày Lân nhi mới chịu cho ta bế, với hoàng huynh thì lại chẳng hề lạ lẫm."
Hưng Võ Đế thích nghe những lời này, bèn trêu nữ nhi: "Sao lại không muốn cho Vương thúc bế?"
Khánh Dương liếc nhìn Vương thúc, rồi quay mặt đi: "Vương thúc mắng con."
Ung Vương: "..."
Hưng Võ Đế ngăn Lệ phi đang định lên tiếng, để nữ nhi tự giải thích. Sau khi biết rõ ngọn ngành chuyện Ung Vương mắng nữ nhi, Hưng Võ Đế đương nhiên đứng về phía nữ nhi: "Vương thúc của các con đúng là thiếu kiên nhẫn, tính tình lại nóng nảy."
Tần Bỉnh: "Đúng ạ, lần trước Vương thúc còn suýt đá con ngay trước mặt tiên sinh!"
Ung Vương: "... Trong giảng đường chỉ có mỗi con với thư đồng mà con còn dám ngủ gật, chẳng lẽ không đáng bị đá sao?"
Hưng Võ Đế lạnh nhạt liếc nhìn lão nhị.
Tần Bỉnh đã sớm cúi gằm mặt. Quý phi lắc đầu, vì đã khuyên răn vô số lần mà không có tác dụng, nàng cũng lười phí lời thêm.
Hưng Võ Đế thầm nghĩ, Quý phi bụng đầy thi thư, Nghiêm gia lại là dòng dõi thư hương. Chắc chắn là năm đó khi lão nhị ra đời, ngài không có ở bên, lại đúng lúc nhị đệ về thăm nhà, mới khiến lão nhị nhiễm tính trọng võ khinh văn của nhị đệ.
Trong gia yến, Hưng Võ Đế chỉ bàn chuyện nhà. Mà tối nay, chuyện được nhắc đến nhiều nhất chính là hôn sự của Vĩnh Khang công chúa và phủ Trấn Nam Hầu.
Hưng Võ Đế đánh chiếm thiên hạ đã dựa vào những công thần này lo liệu giúp ngài. Nay ngài ngồi trên ngai vàng, ngoài việc ban thưởng cho họ vinh hoa phú quý, quan cao lộc hậu, còn phải tìm cách xóa tan nỗi lo "chim hết cung xếp, thỏ chết chó săn" của họ. Liên hôn chính là cách đơn giản và tiện lợi nhất. Trẫm đã kết thông gia với các khanh rồi, lẽ nào còn đối phó với các khanh nữa?
Chỉ khi các công thần được yên lòng, họ mới có thể tiếp tục trung thành với ngài, chứ không phải một lòng tìm cách đề phòng ngài, rồi lại gây ra loạn lạc.
Hưng Võ Đế ban hôn ngay trước mặt mọi người, chuyện này đã không còn đường thay đổi. Quý phi, Ung Vương, Ung Vương phi đều thay nhau ca ngợi tài năng và phẩm hạnh của phụ tử Trấn Nam Hầu. Chỉ có Lệ phi tự biết mình thân phận thấp kém, dù là chuyện nhà Tần gia hay quốc sự, nàng đều rất ít khi can dự.
Vĩnh Khang vừa thẹn vừa giận nói: "Thôi được rồi, con có nói là không muốn gả đâu. Phụ hoàng vừa mới về, chúng ta nên quan tâm đến phụ hoàng nhiều hơn. Phụ hoàng xuất chinh lâu như vậy, có bị thương không?"
Hưng Võ Đế cảm thấy vô cùng ấm lòng: "Yên tâm, trẫm không sao."
Khánh Dương dù sao cũng mới ba tuổi, người lớn nói chuyện nàng không xen vào được, chỉ chuyên tâm ăn cơm.
Khi màn đêm buông xuống, gia đình Ung Vương cáo từ trước, bữa gia yến cuối cùng cũng kết thúc.
Hưng Võ Đế ngồi ở ghế chủ tọa, bế tiểu nữ nhi nói: "Các con về nghỉ sớm đi, trẫm chơi với Lân nhi thêm một lát."
Quý phi và những người khác hành lễ rồi rời đi. Chỉ có Lệ phi vì bị Hưng Võ Đế giữ nữ nhi lại, đành phải ở lại, chờ Hưng Võ Đế dỗ con chán thì bế nữ nhi về Tây cung.
Thế nhưng, Hưng Võ Đế chơi với tiểu công chúa mãi đến canh một, đến khi nữ nhi ngáp ngủ mới cho nhũ mẫu bế nàng vào nhĩ phòng nghỉ ngơi. Sau đó, ngài dắt tay Lệ phi vào tịnh thất.
Sóng nước chao đảo, Lệ phi bất an nói: "Hoàng thượng buổi chiều người đã sủng hạnh thần thiếp rồi, tối nay về tình về lý đều nên..."
Hưng Võ Đế nhìn mỹ nhân tóc mai ướt đẫm trong lòng, đặt tay lên khóe môi nàng hỏi: "Tình gì, lý gì mà lại có thể quy định một vị hoàng đế nên sủng hạnh ai, không nên sủng hạnh ai?"
Ngài và Quý phi, bàn quốc sự, bàn chuyện con cái còn miễn cưỡng nói được một lúc. Những chuyện khác, ngài không biết phải nói gì, mà Quý phi cũng không có ý tìm chuyện để nói.
Hai người ở bên nhau vốn đã nhạt nhẽo. Chuyện chăn gối đã nguội lạnh từ trước khi ngài gặp Lệ phi. Sau khi Lệ phi xuất hiện, Hưng Võ Đế càng không muốn ép buộc bản thân. Quý phi dường như cũng khá thoải mái và hài lòng với tình hình hiện tại: ban ngày ngài tìm nàng bàn chính sự, tối đến lại chuyên sủng Lệ phi.
Cứ như vậy đi. Hai vị phi tần, một người có tôn vị, có quyền chưởng quản hậu cung; một người có được sự độc sủng của ngài vào ban đêm. Tài nữ đoan trang không thèm ghen ghét mỹ nhân yếu đuối, mà mỹ nhân yếu đuối cũng không cậy sủng sinh kiêu mà khiêu khích tài nữ đoan trang. Hậu cung đơn giản, hòa thuận, rất tốt.
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.