Tiểu Công Chúa Của Hoàng Đế Khai Quốc

Chương 3: "Thôi được, cứ để Lân nhi cưỡi ngựa cùng trẫm."

Trước Sau

break

Vì tuổi tác chênh lệch, ba vị hoàng tử không học chung một giảng đường, chỉ những lúc giải lao ngắn ngủi mới có dịp gặp nhau.

Ung Vương bế tiểu chất nữ, trước tiên đến xem Tam hoàng tử Tần Nhân.

Mùa hạ nóng nực, giảng đường tuy đóng cửa nhưng cửa sổ lại mở. Ung Vương nhẹ bước đến bên một khung cửa sổ phía sau. Hắn vừa đứng vững, Khánh Dương đã không kìm được một tay vịn vai Vương thúc, một tay tò mò ngó vào trong cửa sổ. Nàng thấy tam ca và Trương Túc ngồi bàn trên bàn dưới, tay cầm sách, quay lưng về phía này.

Tiên sinh dạy học nhìn thấy họ, khẽ gật đầu chào. Tay phải đặt sau lưng, tay trái vẫn tiếp tục vuốt chòm râu bạc trắng.

Ung Vương khẽ nói với chất nữ: "Coi kìa, tiên sinh sắp hỏi bài rồi."

Quả nhiên, sau khi Khánh Dương nhìn một vòng khắp giảng đường, tiên sinh lên tiếng: "Tại thượng bất kiêu, cao nhi bất nguy. Chế tiết cẩn độ, mãn nhi bất dật. Tam điện hạ, ngươi giải nghĩa xem."

Khánh Dương: "..."

Nàng ngơ ngác nhìn Vương thúc.

Ung Vương: "..."

Thuở nhỏ nhà hắn nghèo khó, đến trường tư thục cũng chẳng có tiền theo học. Hoàng huynh hồi trẻ thích chạy ra ngoài trường tư nghe lén, nghe nhiều nên bị tiên sinh túm vào chia cho một cái bàn. Ung Vương chẳng hứng thú gì với việc đọc sách, suốt ngày chỉ biết chơi bời. Mãi đến năm mười ba mười bốn tuổi mới được hoàng huynh, bấy giờ đã có chút tiếng tăm, gửi vào quân doanh học võ.

Ung Vương tự nhận võ nghệ không tồi, nhưng những thứ kinh sử tử tập này có khi hắn đọc còn không bằng các chất tử, đừng nói đến việc học thuộc lòng hay giải nghĩa.

Lúc này, Tần Nhân đứng dậy, đáp khá trôi chảy: "Hai câu này có nghĩa là, thân làm chư hầu, địa vị cao hơn mọi người mà không kiêu ngạo, dù vị trí có cao đến đâu cũng không có nguy cơ bị lật đổ. Sống tiết kiệm, cẩn trọng tuân theo pháp độ, dù của cải có sung túc đầy đủ đến đâu cũng không bị hao tổn."

Tiên sinh hài lòng gật đầu, ra hiệu cho Tam hoàng tử ngồi xuống.

Ung Vương lại khen chất nữ: "Xem ra tam ca con rất chăm chỉ học hành, không lười biếng đâu."

Hắn đến thăm các chất nhi, chẳng hứng thú gì với phần đối đáp của Trương Túc, bèn bế chất nữ đi thẳng sang giảng đường kế tiếp.

Khánh Dương đang mải suy nghĩ, cũng quên mất Trương Túc. Sau khi Ung Vương đi được vài bước, nàng hỏi: "Vương thúc, tại sao chư hầu không kiêu ngạo thì sẽ không bị ngã từ trên cao xuống?"

Ung Vương ngạc nhiên dừng bước, cúi xuống nhìn, bắt gặp đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng đầy vẻ thắc mắc của chất nữ.

Rõ ràng, tiểu chất nữ rất muốn biết câu trả lời.

Ung Vương đành suy nghĩ một lát, giải thích theo cách hiểu của mình: "Người kiêu ngạo ai cũng không ưa. Nhiều người không thích hắn thì họ có thể hợp sức đánh hắn ngã từ trên cao xuống. Cho nên chúng ta làm người không được quá kiêu ngạo, phải khiêm tốn giữ lễ."

Giống như đám hôn quân, vương hầu, tham quan của tiền triều, đều là những kẻ ở địa vị cao coi thường dân chúng, mới bị hoàng huynh lật đổ.

Khánh Dương: "Vậy thế nào là kiêu ngạo?"

Ung Vương nhất thời có chút hối hận vì đã bế tiểu chất nữ vào. Tiểu nha đầu đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng hỏi han dường như không có hồi kết, hắn không đủ kiên nhẫn.

"Suỵt, đến Sùng Văn Các không được nói chuyện nhiều, các tiên sinh nghe thấy sẽ tức giận." Vương thúc ngoài ba mươi tuổi nhìn trước ngó sau, cảnh giác nói.

Khánh Dương bèn im lặng. Qua cửa sổ, nàng thấy nhị ca Tần Bỉnh đang nhìn về phía họ, rồi lập tức quay đầu ngồi ngay ngắn.

Ung Vương hừ một tiếng: "Chắc là biết ta đến, không thì lại đang nằm bò ra rồi."

Tiên sinh yêu cầu Tần Bỉnh đọc thuộc lòng một bài văn. Tần Bỉnh đọc lắp ba lắp bắp, gãi đầu gãi tai, càng về sau càng phải nhờ tiên sinh nhắc một hai chữ mới đọc tiếp được.

Tần Bỉnh thầm tức giận việc tiên sinh cố ý làm hắn xấu mặt trước Vương thúc. Tiên sinh im lặng chờ Ung Vương thay mình răn dạy vị Nhị hoàng tử dạy mãi không sửa này.

Ung Vương có một nhi tử thông minh vô cùng lại tự giác hiểu chuyện, chưa từng phải lo lắng về chuyện này. Vì vậy, hắn có chút vui khi nhị chất tử cho hắn được thử cảm giác làm nghiêm phụ. Thế là hắn không chút nương tay mà phê bình Tần Bỉnh một trận, cuối cùng nói: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi đều bỏ ngoài tai. Thôi được, vài ngày nữa hoàng thượng trở về, có giỏi thì ngươi cũng lừa gạt như vậy trước mặt hoàng thượng đi."

Tần Bỉnh nhỏ giọng đáp trả: "Lại giả vờ. Lúc phụ hoàng mắng con đều nói sao con lại có đức hạnh giống hệt thúc."

Ung Vương nhướng mày: "Ngươi nói gì?"

Tần Bỉnh lập tức đứng thẳng người, lớn tiếng: "Con nói con nhớ cả rồi, nhất định sẽ sửa!"

Ung Vương không tin, nhưng cũng lười quản, bế tiểu chất nữ đi về phía giảng đường cuối cùng.

Đại hoàng tử Tần Hoằng và Ung Vương thế tử Tần Lương lớn tuổi hơn, học cũng nhiều hơn. Khánh Dương nghe không hiểu, Ung Vương cũng rất sợ tiểu chất nữ cứ hỏi mãi nên không nghe nhiều, vội vàng bế chất nữ rời khỏi Sùng Văn Các.

Ung Vương muốn giao chất nữ cho nhũ mẫu và Giải Ngọc đưa về chỗ Lệ phi. Khánh Dương còn chưa chơi đủ, lập tức ôm chặt lấy cổ Vương thúc: "Con không muốn về, con muốn Vương thúc chơi với con."

Ung Vương rầu rĩ: "Vương thúc phải đến Chính sự đường nghe hai vị Thừa tướng và các vị Thượng thư bàn chính sự, hôm nay thật sự không rảnh, lần sau sẽ chơi với Lân nhi."

Khánh Dương: "Con đi cùng Vương thúc, con hứa sẽ ngoan ngoãn."

Sắc mặt Ung Vương hơi trầm xuống: "Không được, con đến Sùng Văn Các thì được, chứ Chính sự đường không phải là nơi trẻ con có thể đến."

Khánh Dương bĩu môi: "Tại sao không được đến?"

Ung Vương hết kiên nhẫn, dúi chất nữ vào lòng nhũ mẫu, nghiêm mặt nói: "Ta nói không được là không được, đi tìm mẫu phi con đi, nghe lời."

Nói xong, Ung Vương sải bước bỏ đi.

Giải Ngọc thấy tiểu công chúa vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ung Vương, đôi môi nhỏ chu lên thật cao, cười nói: "Diễn Võ Đường ở ngay bên cạnh, ở đó có đao to thương lớn mà các điện hạ dùng để luyện võ, công chúa có muốn xem không?"

Khánh Dương liếc hắn một cái, buồn bã thu lại ánh mắt.

.

Trước khi nắng trở nên gay gắt, Giải Ngọc và nhũ mẫu đã đưa tiểu công chúa về Hàm Phúc cung.

Hai chân vừa chạm đất, Khánh Dương lập tức chạy vào tẩm điện của mẫu phi. Vào trong thấy mẫu phi vẫn đang nằm trên giường, Khánh Dương ghé sát mép giường, có chút sợ hãi hỏi: "Mẫu phi đau lắm sao?"

Lệ phi dịu dàng cười: "Không đau, chỉ mỏi lưng thôi, nằm nghỉ sẽ thoải mái hơn, ngày mai là khỏe rồi."

Nàng nghiêng người, đưa tay sờ lên vầng trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi của nữ nhi: "Lân nhi đi đâu chơi vậy?"

Khánh Dương lập tức mách tội Vương thúc: "Người không cho con đi cùng, còn mắng con nữa."

Lệ phi: "Vậy à, Vương thúc mắng con thế nào?"

Khánh Dương bèn nhăn mặt, bắt chước dáng vẻ Vương thúc lườm nàng.

Lệ phi cố nén cười, nói với nữ nhi rằng Chính sự đường là nơi các quan viên xử lý quốc sự, không chỉ trẻ con không được vào mà ngay cả nàng, Quý phi nương nương, thậm chí là đại đa số quan viên cũng không được vào.

Khánh Dương: "Sao Vương thúc lại được vào?"

Lệ phi giải thích: "Vì phụ hoàng con xuất chinh, người đã hạ chỉ để Vương thúc cùng hai vị Thừa tướng thay người xử lý chính sự. Vương thúc làm tốt việc ở kinh thành, phụ hoàng sẽ không phải lo có kẻ xấu đến bắt nạt mấy mẫu nữ chúng ta."

Khánh Dương dường như đã hiểu ra: "Mẫu phi và Quý phi nương nương phải nghe lời phụ hoàng, đại tỷ tỷ, các ca ca cũng phải nghe lời phụ hoàng, cả Vương thúc cũng phải nghe lời phụ hoàng sao?"

Lệ phi gật đầu.

Khánh Dương càng thêm mong chờ vị phụ hoàng đó: "Phụ hoàng thật sự rất thích con sao?"

Lệ phi cười đáp: "Đúng vậy, lúc con bị bệnh, phụ hoàng đã đích thân thức trắng một đêm trông con đó. Con khỏe rồi người mới yên tâm. Lúc rảnh rỗi là người lại đến thăm con, bế con."

Trong năm hài tử của hoàng gia, bốn người đầu đều sinh ra trong thời kỳ Hưng Võ Đế chiêu binh mãi mã, công thành chiếm đất. Chỉ có những khoảng nghỉ ngơi ngắn ngủi Hưng Võ Đế mới có thể về hậu phương thăm nom, làm sao có đủ sức lực để quan tâm đến những đứa con còn thơ bé. Lúc bận rộn nhất, thậm chí một hai năm Hưng Võ Đế mới lộ diện một lần. Đến khi đại cục tạm yên, Hưng Võ Đế cuối cùng cũng có thể ở bên bốn hài tử, thì bốn hài tử lại vì xa cách quá lâu mà không dám thân thiết với vị phụ hoàng xa lạ, đặc biệt là Vĩnh Khang công chúa và Đại hoàng tử lớn tuổi hơn.

Trong hoàn cảnh đó, tiểu nữ nhi của nàng chào đời, ngây ngô mặc cho phụ hoàng bế, phụ hoàng cưng chiều. Sớm tối ở bên cạnh Hưng Võ Đế, lớn lên dưới mắt người gần hai năm mới đến lúc Hưng Võ Đế lại phải xuất chinh. Hưng Võ Đế không quý tiểu nha đầu này mới là lạ.

Khánh Dương tin mẫu phi không lừa mình. Nàng thầm nghĩ, đợi phụ hoàng về, nàng sẽ nhờ phụ hoàng đưa đi những nơi nàng muốn đến, xem ai còn dám phản đối.

Vì lẽ đó, tiểu công chúa tuy đã quên mất dung mạo phụ hoàng nhưng còn mong chờ phụ hoàng về kinh hơn cả mẫu phi.

.

Hưng Võ Đế chỉ trong vòng một năm rưỡi đã liên tiếp công phá kinh đô của ba nước Thục, Tương, Việt ở Nam Cương, diệt quốc thu dân, hoàn toàn thống nhất giang sơn Nam Bắc, thành tựu bá nghiệp vĩ đại. Nay đế sư khải hoàn, nhị phi hậu cung, hoàng tử hoàng nữ cùng toàn thể văn võ bá quan đều phải ra ngoài thành nghênh đón.

Các loại lễ nghi khánh điển đều do người lớn lo liệu. Tiểu công chúa mới ba tuổi được nhũ mẫu và Giải Ngọc chăm lo ăn uống, chẳng cần bận tâm chút nào. Ngay cả sáng sớm ngày mùng bảy tháng sáu, khi phải ra ngoài cổng thành chờ đợi xa giá của hoàng đế, Khánh Dương vẫn còn ngủ say sưa trong xe, được mẫu phi bế lên. Đến khi nàng tỉnh giấc thì trời đã sáng choang!

Xe của Lệ phi rất rộng rãi, có giường có tủ, cửa sổ buông ba lớp rèm sa, vừa thông thoáng lại vừa che được tầm nhìn của thần dân bên ngoài.

Để tiện lợi, sáng nay Lệ phi ăn uống rất ít. Bản thân nàng không có nhu cầu đi vệ sinh, nhưng trong xe lại chuẩn bị sẵn bô và quần áo thay cho nữ nhi.

Chiếc bô xách tay của tiểu công chúa được làm bằng đồng thau vàng óng, có tựa lưng, có chỗ để chân và tay vịn, toàn thân khảm đủ loại đá quý.

Tiểu công chúa mơ màng đi vệ sinh xong, cung nữ đậy nắp bô lại rồi dời sang một bên. Nhũ mẫu hầu hạ tiểu công chúa rửa mặt, thay y phục, Lệ phi dịu dàng nhìn sang bên cạnh.

Rửa mặt bằng nước trong xong, Khánh Dương hoàn toàn tỉnh táo, nhìn ra cửa sổ hỏi: "Phụ hoàng đến chưa ạ?"

Lệ phi: "Khoảng nửa canh giờ nữa."

Khánh Dương ăn sáng, súc miệng xong, thời gian lại trôi qua khoảng một khắc.

Khánh Dương tràn đầy năng lượng không ngồi yên được nữa, muốn ra ngoài tìm tam ca. Lệ phi không cho nữ nhi xuống xe, đành cho phép nàng hé rèm nhìn trộm.

Xe của nhị phi đỗ ở một bên quan đạo, để lát nữa không cản trở tầm nhìn của bá quan khi bái kiến Hưng Võ Đế. Các vị vương công đại thần đã sớm đứng vào vị trí, xếp thành một hàng dài san sát theo thứ bậc quan phẩm cao thấp.

Đứng ở hàng đầu tiên, đối diện với cửa sổ xe của nhị phi là Ung Vương và ba vị hoàng tử. Ánh nắng chói chang từ phía đông chiếu xuống, mặt của bốn thúc chất đều đỏ ửng.

Khánh Dương khẽ hỏi mẫu phi: "Họ đứng bao lâu rồi ạ?"

Lệ phi thở dài: "Gần một canh rưỡi rồi."

Khánh Dương chưa từng trải qua, không tưởng tượng được sự mệt mỏi, nên không mấy để ý. Nàng chỉ vào hai vị quan mặc áo bào tím đứng sau hàng các ca ca hỏi: "Họ là ai ạ?"

Lệ phi cũng muốn tìm việc gì đó để giết thời gian, bèn ghé sát tai nữ nhi giới thiệu: "Người cao hơn là Tả tướng, là phụ thân của Quý phi nương nương, họ Nghiêm, mọi người đều gọi là Nghiêm tướng. Người thấp hơn, mập hơn bên phải là Hữu tướng, họ Đái, mọi người gọi là Đái tướng."

Khánh Dương: "Thừa tướng là quan lớn lắm ạ?"

Lệ phi: "Đúng vậy, đứng đầu bách quan, cho nên họ đứng ở vị trí cao nhất."

Khánh Dương: "Vậy hai người họ chắc chắn đều rất lợi hại."

Lệ phi kính phục gật đầu. Vừa định kể cho nữ nhi nghe về sự tích của hai vị thừa tướng, tiểu công chúa đã bắt đầu hỏi về những người khác. Tuy nhiên, không phải ai Lệ phi cũng biết.

Tìm một vòng, Khánh Dương thắc mắc hỏi: "Trương Túc đâu ạ?" Nàng đã thấy cả đường huynh Tần Lương, người luôn cùng đại ca đọc sách.

Lệ phi: "Hôm nay những người được đến nghênh đón đều là văn võ đại thần, vương công huân quý. Túc ca nhi tuy là con cháu công hầu nhưng không có chức quan chính thức, được xếp ở phía sau cùng hai ca ca của nó, ở đây không nhìn thấy được đâu."

Khánh Dương: "Hắn cũng có ca ca à, con chưa từng nghe kể."

Lệ phi bật cười. Đứa trẻ đó vốn dĩ chẳng nói mấy lời thừa thãi, tuổi còn nhỏ nhưng không biết làm sao lại nhịn được.

Khoảng hai khắc sau, có cung nhân đến, mời Quý phi và Lệ phi dẫn hai vị công chúa xuống xe. Đây là dấu hiệu Hưng Võ Đế sắp đến.

Lệ phi xuống trước, rồi dắt tay nữ nhi theo sau Quý phi và Vĩnh Khang công chúa, cuối cùng dừng lại ở một bên các hoàng tử.

Sau khi đổi vị trí đơn giản, năm vị hoàng tử hoàng nữ xếp thành một hàng theo thứ tự lớn nhỏ. Khánh Dương vui vẻ nắm lấy tay tam ca.

Tần Nhân nhìn vẻ mặt vô tư lự của muội muội, thầm lo lắng cho hàng loạt thành tích thi cử "hạng Ất" của mình.

Thời gian chầm chậm trôi qua dưới ánh nắng ngày càng gay gắt. Ngay lúc Khánh Dương muốn cử động chân một chút thì phía trước đột nhiên cuộn lên một đám khói vàng.

Khánh Dương nắm chặt tay tam ca.

Tần Nhân an ủi muội muội: "Đó là bụi đất do chiến mã phi nước đại tung lên, lát nữa sẽ tan thôi."

Lời Tần Nhân vừa dứt, mấy vạn kỵ binh giữ khoảng cách dừng lại. Chỉ có một đội thân binh hộ tống đế vương cùng mấy vị tướng lĩnh tiếp tục tiến về phía cổng thành.

Tần Nhân kích động đến toàn thân run rẩy, vừa buông tay muội muội vừa nhanh chóng nói: "Người cưỡi ngựa trắng chạy nhanh nhất phía trước chính là phụ hoàng!"

Khánh Dương nhìn thấy con ngựa trắng. Bộ lông trắng muốt tung bay lấp lánh dưới ánh mặt trời. Trên lưng ngựa là một người mặc chiến bào gấm dệt kim màu vàng.

Chưa kịp để Khánh Dương nhìn rõ mặt nam tử, từ một bên đỉnh đầu truyền đến giọng nói ngắn gọn mà mạnh mẽ của Vương thúc: "Quỳ xuống."

Tần Nhân lập tức kéo tay muội muội cùng quỳ xuống, cùng các quan viên phía sau đồng thanh hô vang lời chúc mừng nghênh đón phụ hoàng.

Tiếng vó ngựa dừng lại. Vị hoàng đế khai quốc Đại Tề đã chinh chiến hơn một năm cuối cùng cũng trở về dưới cổng thành kinh đô quen thuộc mà cũng có phần xa lạ.

Ánh mắt đế vương như sóng triều lần lượt lướt qua nhị phi phía trước, các thần tử ở giữa và bức tường thành cổng thành nguy nga phía sau, rồi lại như thủy triều rút lui tuần tự thu về. Ngài nhìn lâu hơn một chút về phía tiểu công chúa đang quỳ nhưng lại tò mò ngẩng đầu nhìn mình. Trong tất cả mọi người ở phía đối diện, chỉ có tiểu công chúa dám ngẩng đầu. Hưng Võ Đế mỉm cười, cao giọng: "Miễn lễ!"

Quần thần đồng loạt đứng dậy.

Hưng Võ Đế nhảy xuống ngựa, sải bước đến bế tiểu công chúa lên. Trong mắt không giấu được nỗi nhớ nhung và sự cưng chiều, miệng trêu chọc: "Lân nhi còn nhớ phụ hoàng không?"

Khánh Dương không nhớ, nhưng nàng phát hiện phụ hoàng có nét giống Vương thúc, lại còn cao lớn khỏe mạnh hơn, tuấn tú hơn, khí thế hơn!

Hóa ra đây chính là phụ hoàng, vị phụ hoàng lợi hại nhất thiên hạ trong lời mẫu phi, vị phụ hoàng mà tất cả mọi người trong ngoài hoàng cung đều phải nghe lời.

Tiểu công chúa cứ mải mê nhìn phụ hoàng, quên cả trả lời. Nhưng trong đôi mắt đen láy trong veo của nàng không hề có vẻ rụt rè hay sợ hãi khi gặp người lạ, ngược lại càng nhìn càng sáng như phát hiện ra bảo vật quý hiếm. Ánh mắt đó nhìn thế nào cũng là thích thú, cứ như nàng đến để xem mặt cha, mà vị cha này rất vừa ý nàng!

Hưng Võ Đế bị nữ nhi nhìn, vừa buồn cười vừa ngạc nhiên, véo má nàng hỏi: "Nhìn gì thế, cuối cùng cũng nhớ ra phụ hoàng rồi à?"

Khánh Dương cảm nhận được sự yêu thương của phụ hoàng qua nụ cười và hành động, lập tức ôm chầm lấy, hai tay vòng qua cổ phụ hoàng, mặt áp vào áo giáp trên vai phụ hoàng, tiếp tục dùng mắt ngắm nhìn gò má và cằm của phụ hoàng.

Lòng Hưng Võ Đế mềm nhũn. Nhưng vì thời điểm không thích hợp, ngài chỉ ôm nữ nhi, nói chuyện vài câu với bốn hài tử còn lại, rồi đến nói chuyện với Ung Vương và nhị tướng.

Bên ngoài thành chỉ là nghi thức nghênh đón xa giá, tiệc tẩy trần thực sự là cung yến trong hoàng cung.

Sau khi nói chuyện với các thần tử khoảng hai khắc, Hưng Võ Đế vào thành. Ngài chọn tiếp tục cưỡi ngựa, trước khi lên ngựa định giao tiểu công chúa cho Lệ phi.

Khánh Dương mè nheo bám lấy phụ hoàng: "Con cũng muốn cưỡi ngựa."

Xe ngựa che kín bốn bề, ngồi trong đó chẳng nhìn thấy gì.

Trong lòng Lệ phi thót lại, sợ hoàng thượng trách nàng dạy con thành đứa trẻ hay mè nheo, vừa dỗ dành vừa định bế nữ nhi qua.

Hưng Võ Đế lại tưởng nữ nhi quá yêu quý phụ hoàng, không nỡ rời xa mình, bèn cười lớn gạt tay Lệ phi ra: "Thôi được, cứ để Lân nhi cưỡi ngựa cùng trẫm."

Lệ phi lo lắng, lại sợ Hưng Võ Đế làm ngã nữ nhi xuống ngựa.

Hưng Võ Đế liếc Lệ phi một cái cảnh cáo.

Hắn đã "ăn chay" hơn một năm rồi, cố ý không nhìn nhiều về phía nàng, nàng còn muốn lại gần quấn quýt, là chê lửa trong người hắn chưa đủ lớn hay sao?

Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc