Tiểu Công Chúa Của Hoàng Đế Khai Quốc

Chương 2: "Vương thúc, sao họ không chặn người?"

Trước Sau

break

Trong ba vị hoàng tử, Đại hoàng tử Tần Hoằng tuy thân phận tôn quý nhất, nhưng cuộc đời từ nhỏ đến lớn lại lận đận hơn cả.

Năm Thuần Hiếu Hoàng hậu xả thân cứu Thái hậu, Tần Hoằng chỉ mới nửa tuổi. Mất mẫu thân khi còn quá nhỏ, Tần Hoằng và trưởng tỷ là Vĩnh Khang công chúa được Thái hậu đón về nuôi nấng. Ngờ đâu Thái hậu cũng phúc mỏng, qua đời vì bạo bệnh khi Tần Hoằng vừa lên năm. Hưng Võ Đế bấy giờ còn mải mê tranh đoạt đại nghiệp, đành gửi gắm hai tỷ đệ cho Quý phi xuất thân danh giá.

Quý phi đoan trang hiền thục, dốc lòng nuôi dạy hai tỷ đệ, coi như dưỡng mẫu trên danh nghĩa. Vì vậy, sau khi vào cung, dù Tần Hoằng đã có cung điện riêng, mỗi khi đến ngày thỉnh an, hắn vẫn cùng Nhị hoàng tử Tần Bỉnh đến chỗ Quý phi vấn an. Trước khi xuất chinh, Hưng Võ Đế còn giao việc học của Tần Hoằng và Tần Bỉnh cho Quý phi giám sát.

Quý phi ở tại Trường Xuân cung. Đi cùng một đoạn đường, Tần Hoằng và Tần Bỉnh bèn từ biệt huynh muội Khánh Dương, đi về phía Trường Xuân cung.

Khánh Dương lòng đầy mãn nguyện nắm tay tam ca nàng yêu quý nhất, chẳng buồn liếc nhìn hai vị ca ca kia.

Tuy đều là ca ca, nhưng Khánh Dương đã lờ mờ hiểu ra vài điều. Tam ca và nàng đều do một mẫu phi sinh ra, tam ca ở bên nàng nhiều nhất, cũng đối xử với nàng tốt nhất. Đại ca và đại tỷ tỷ là con của Hoàng hậu nương nương quá cố. Đại tỷ tỷ thương đại ca nhất, mỗi khi chơi đùa, nhị ca có lỡ va phải đại ca, đại tỷ tỷ liền không vui. Thấy đại ca chơi trò cưỡi ngựa với nàng, đại tỷ tỷ cũng sầm mặt.

Còn nhị ca thì tính tình tệ nhất, từng mắng cả đại ca, tam ca lẫn nàng. Chỉ khi nào vui mới chịu chơi cùng nàng.

Trong lòng Khánh Dương, đại ca và nhị ca còn chẳng dễ mến bằng Trương Túc.

"Trương Túc, huynh cũng lại đây, chúng ta đi cùng nhau."

Khánh Dương quay đầu, chìa tay trái về phía Trương Túc đang lủi thủi một mình phía sau.

Trương Túc mới chín tuổi đã sớm học về lễ giáo nam nữ. Bất kể ở trong cung hay ngày nghỉ về nhà, bên cạnh hắn đều không cần cung nữ hay nha hoàn hầu hạ. Gặp các cô nương nhà họ hàng cũng chủ động tránh mặt. Sao lại dám chạm vào tay tiểu công chúa?

Lắc đầu với tiểu công chúa chỉ cao đến thắt lưng Tam hoàng tử, Trương Túc bèn ngước nhìn về phía trước, thẳng lưng như bao thị vệ ngự tiền mà hắn từng thấy.

Khánh Dương thấy Trương Túc như vậy thật nhàm chán, nên chỉ cần tam ca chịu chơi cùng, nàng sẽ không quấn lấy Trương Túc.

Tại Hàm Phúc cung, Lệ phi đang ngồi ở tiền điện chờ các con.

Khánh Dương chạy đến sà vào lòng mẫu phi, nhìn tam ca và Trương Túc răm rắp hành lễ thỉnh an mẫu phi.

Lệ phi dịu dàng nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc không có người ngoài, hai con không cần đa lễ."

Tần Nhân cười nhìn Trương Túc. Hắn vốn chẳng định khách sáo với mẫu phi, nhưng Trương Túc quá câu nệ, khiến hắn cũng khắc ghi những lễ nghi này, bất giác làm theo.

Trong gian buồng phía tây đã chuẩn bị sẵn hai chậu nước trong. Lệ phi cho cung nhân dẫn hai người đi rửa tay, rửa mặt.

Khánh Dương cũng chạy theo hóng chuyện.

Tần Nhân nhận lấy chiếc khăn ướt từ cung nữ rồi áp lên mặt. Còn Trương Túc thì tự mình nhúng ướt khăn, rồi quay lưng về phía Khánh Dương mà lau.

Một hoàng tử tám tuổi và một thư đồng chín tuổi, rửa mặt sạch sẽ đều là những thiếu niên tuấn tú da trắng môi hồng, chẳng qua một người hay cười, một người lại nghiêm túc mà thôi.

Bữa tối nhanh chóng được dọn ra nhà chính. Lệ phi cùng ba đứa trẻ dùng bữa, có năm món mặn một món canh.

Thật ra, Trương Túc không muốn ngồi cùng bàn với gia đình Lệ phi, chỉ muốn đứng ngoài sân chờ. Nhưng năm sáu tuổi mới vào cung, lần đầu hắn từ chối, Lệ phi đã cương quyết bế hắn vào. Sau mấy lần như vậy, Trương Túc biết từ chối cũng vô ích, đành ngoan ngoãn tự ngồi vào chỗ. Vào ngày nghỉ, về đến nhà hắn đều thưa chuyện này với phụ thân. Phụ thân bảo hắn cứ nghe theo Lệ phi, đợi hắn lớn hơn, đến lúc cần tỵ hiềm thì Lệ phi ắt sẽ tự biết.

Nhìn chiếc đùi gà quay Lệ phi gắp vào bát, Trương Túc thầm nghĩ, sang năm hắn tròn mười tuổi, đã đủ để Lệ phi nương nương phải tỵ hiềm hay chưa?

Lệ phi vẫn luôn để ý Trương Túc. Thấy hắn cuối cùng cũng gắp đùi gà lên ăn, nàng mỉm cười hài lòng.

Nàng rất vừa ý với việc Hưng Võ Đế sắp xếp Trương Túc làm thư đồng cho nhi tử mình.

Trương Túc chính là nhi tử của Vệ Quốc công Trương Giới.

Việc lớn đầu tiên Hưng Võ Đế làm sau khi khai quốc đăng cơ chính là khao thưởng ba quân, dựa theo chiến công mà liên tiếp phong ba công năm hầu.

Ba công gồm Thành Quốc công, Định Quốc công và Vệ Quốc công. Hai vị quốc công đầu đã theo hắn từ những ngày đầu khởi sự, tựa như cánh tay trái phải. Chỉ có Vệ Quốc công Trương Giới xuất thân tướng môn của tiền triều, cả nhà trung liệt nhưng bị gian thần hãm hại, bất đắc dĩ mới quy thuận Hưng Võ Đế. Từ đó, ông vì Hưng Võ Đế chinh chiến bốn phương, bày mưu hiến kế, cũng trở thành một bề tôi tâm phúc.

Mỗi vị tướng khai quốc đều có chiến công lừng lẫy, nhưng người nổi danh trung trinh, được bá tánh hai triều kính trọng, không một lời oán thán thì chỉ có Trương Giới.

Bản thân Lệ phi xuất thân thấp kém, không tự tin vào việc dạy dỗ nhi tử thành tài. Hưng Võ Đế bận rộn quốc sự, chẳng có mấy thời gian cho con cái, Lệ phi càng không dám trông mong. Nay Trương Túc đến làm thư đồng cho nhi tử, nhi tử sẽ tự nhiên học được phong thái của nhà danh gia vọng tộc từ Trương Túc.

"Hai ngày nữa là đến kỳ thi tháng rồi, hai con có chắc không?"

Ăn được một lúc, Lệ phi quan tâm hỏi.

Trương Túc đặt bát xuống, chờ Tam hoàng tử mở lời trước.

Tần Nhân một tay bưng bát, một tay cầm đũa, suy nghĩ một lát rồi tự tin nói: "Văn khoa chắc chắn được hạng Ất trung, con sẽ cố tranh hạng Giáp. Võ khoa hạng Ất hạ cũng không thành vấn đề, cố gắng lên hạng Ất thượng."

Phân tích xong, Tần Nhân tiếp tục ăn cơm, rõ ràng không mấy để tâm đến chuyện này.

Trương Túc tiếp lời: "Vi thần sẽ cố gắng hết sức."

Phụ thân đã nói, hoàng thượng anh minh, bảo hắn trong lúc học tập không cần giấu tài. Hơn nữa, nếu hắn không đủ ưu tú thì không xứng làm thư đồng của hoàng tử.

Khánh Dương nghe một lúc liền nhớ lại: "Lần thi tuần trước, Trương Túc được hạng Giáp thượng, đứng đầu trong sáu người đó."

Lệ phi: "Không chỉ lần trước, các kỳ thi lớn nhỏ mấy năm nay, lần nào Túc ca nhi cũng đạt hạng Giáp thượng, ta chẳng lo cho nó chút nào."

Khen Trương Túc xong, Lệ phi nhắc nhở nhi tử, người thi cử bình thường mà vẫn ăn ngon ngủ kỹ: "Phụ hoàng con viết thư về, nói khoảng mùng năm tháng sáu sẽ về đến kinh thành. Người vừa về chắc chắn sẽ kiểm tra thành tích cả năm của các con. Kỳ thi tháng này con phải cố được một hạng Giáp, nếu không toàn hạng Ất, chẳng tiến bộ chút nào, thì cứ chờ bị mắng đi."

Tần Nhân ôm bát rụt cổ lại. Hắn cũng muốn thi được hạng Giáp lắm chứ, nhưng thi không được thì biết làm sao. Bài vở tiên sinh giao hắn đều hoàn thành, chưa từng lười biếng.

Sợ mẫu phi tiếp tục cằn nhằn, Tần Nhân vội và cơm nhanh hơn, ăn xong liền muốn dẫn Trương Túc đi.

Khánh Dương ôm lấy cánh tay tam ca, không nỡ để tam ca đi.

Tần Nhân thở dài, xoa đầu muội muội: "Hai ngày tới ta bận lắm, vừa phải làm bài mới vừa phải ôn bài cũ. Đợi thi xong tam ca sẽ chơi với muội cả ngày."

Khánh Dương: "Muội muốn chơi trốn tìm."

Tần Nhân: "Được."

*

Hưng Võ Đế lòng mang chí lớn, không nặng nữ sắc. Từ thuở hàn vi đến lúc đăng cơ, ngài chỉ cưới một chính thê và nạp thiếp hai lần. Khi ngài và gia tộc Quý phi liên hôn, Hoàng hậu đã qua đời, Quý phi vốn có thể trực tiếp làm chính thất. Chỉ vì Thuần Hiếu Hoàng hậu đã cùng Hưng Võ Đế chịu khổ mấy năm, lại vì cứu Thái hậu mà qua đời. Trong lòng Hưng Võ Đế áy náy với người thê tử tào khang, cho rằng bất kỳ nữ nhân nào sau này cũng không thể vượt qua phát thê. Vì vậy, Quý phi bây giờ dù nắm quyền của chính cung nương nương nhưng danh phận đã đến đỉnh điểm.

Quý phi phụ trách quản lý việc trong cung, Lệ phi rất nhàn rỗi, phần lớn thời gian đều xoay quanh tiểu nữ nhi.

Hôm nay đến kỳ nguyệt sự của Lệ phi, trong người nàng không khỏe, bèn sắp xếp nhũ mẫu và cung nhân đưa nữ nhi ra Ngự Hoa Viên chơi.

Khánh Dương không thích Ngự Hoa Viên lắm, ít nhất là không thích một mình đi dạo ở đây. Nàng uể oải nhìn những con bướm không tài nào bắt được trong vườn hoa quen thuộc một lúc, hướng mắt về phía Đông cung. Nàng vẫn muốn đến Sùng Văn Các tìm tam ca.

Khánh Dương thường đến Đông cung, biết đường đến đó, bèn tự mình đi trước.

Nhũ mẫu và Giải Ngọc, đại thái giám chuyên chăm sóc tiểu công chúa, ban đầu còn theo sát nàng. Mãi đến khi phát hiện tiểu công chúa ra khỏi cổng đông của Ngự Hoa Viên định đi về phía Đông cung, nhũ mẫu mới vội vàng chặn trước mặt, ngồi xuống hỏi: "Công chúa muốn đi đâu chơi?"

Khánh Dương lên tiếng đảm bảo: "Ta đến Sùng Văn Các, chỉ ở ngoài nhìn thôi, không làm phiền các ca ca đọc sách đâu."

Lệ phi còn không dám cho tiểu công chúa đi, nhũ mẫu càng không dám, bèn lấy lý lẽ của Lệ phi ra khuyên can.

Khánh Dương nghe lời mẫu phi, nhưng với nhũ mẫu thì lại rất có uy, bắt chước dáng vẻ hung dữ của đại tỷ tỷ hay nhị ca, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm nhũ mẫu: "Lui ra."

Hầu vua như hầu hổ, hầu hạ hoàng tử công chúa cũng như hầu hổ con, chẳng phải việc nhẹ nhàng gì, sơ sẩy một chút là phạm húy bị phạt.

Nhũ mẫu trong lòng hoảng hốt, vừa tránh đường vừa nhìn về phía Giải Ngọc.

Giải Ngọc năm nay mười tám tuổi, là người được Hưng Võ Đế đích thân chọn ra từ một dàn tiểu thái giám mười bốn mười lăm tuổi ba năm trước, khi tiểu công chúa vừa chào đời. Theo lệ, thái giám cung nữ mới được chọn đến bên cạnh chủ tử đều sẽ được chủ tử ban tên mới. Nhưng tên thật của Giải Ngọc quá hay, rất hợp để hầu hạ một vị tiểu công chúa chắc chắn sẽ được sủng ái, nên Hưng Võ Đế đã đặc cách cho Giải Ngọc tiếp tục dùng tên thật.

Xuất thân từ gia đình thư hương bị oan phải vào tù của tiền triều, Giải Ngọc mày thanh mắt sáng, đầy bụng thi thư, dỗ dành tiểu công chúa cũng rất giỏi.

Lách qua nhũ mẫu, Giải Ngọc vừa đi cùng tiểu công chúa về phía trước vừa nhẹ nhàng thương lượng: "Nô tỳ đi cùng công chúa trước. Nếu thị vệ ở Sùng Văn Các canh gác nghiêm ngặt, không dám trái quy củ cho công chúa vào, công chúa cũng đừng làm khó họ, được không?"

Giọng Giải Ngọc dễ nghe, ngữ khí dễ chịu, Khánh Dương đồng ý. Nàng chưa từng đến Sùng Văn Các hay Diễn Võ Đường, dù không vào được, đứng ngoài ngắm một chút cũng tốt.

Con đường dẫn đến Sùng Văn Các rất dài. Giải Ngọc và nhũ mẫu đều xin được bế tiểu công chúa, nhưng Khánh Dương cứ hăm hở đi về phía trước, không ngại xa cũng chẳng ngại nắng.

Cuối cùng cũng đến con hẻm nơi Sùng Văn Các tọa lạc, Khánh Dương ngó đầu vào, quả nhiên thấy ở đó có hai cấm vệ đeo đao trông rất oai phong.

Trong cung đâu đâu cũng có cấm vệ, thấy hoàng tử công chúa đều phải hành lễ. Khánh Dương chẳng có gì phải sợ, cứ thản nhiên đi tới như đi dạo Ngự Hoa Viên.

"Bái kiến công chúa." Hai cấm vệ đồng thanh hành lễ.

Trẻ con ba bốn tuổi rất hay bắt chước. Công chúa hoàng tử phải có dáng vẻ thế nào, Khánh Dương sớm đã học được rất nhiều từ đại tỷ tỷ và ba vị hoàng huynh.

Nàng đứng thẳng, nói rành rọt: "Miễn lễ. Ta muốn vào xem, không làm phiền các ca ca đọc sách, được không?"

Hai cấm vệ nhìn nhau, vẻ mặt do dự.

Họ phụng mệnh canh gác Sùng Văn Các để phòng ngoại địch xâm nhập hoặc cung nữ thái giám tay chân không sạch sẽ trộm đồ quý giá trong các. Cùng lắm là đề phòng các hoàng tử nghịch ngợm trốn ra ngoài chơi. Từ trước đến nay chưa từng có lệnh cấm về việc công chúa nhỏ tuổi có được vào hay không.

Vì không có tiền lệ để tham khảo nên hai người mới khó xử. Không cho vào thì sợ tiểu công chúa giận, cho vào thì sợ tiểu công chúa gây rối.

Khánh Dương chỉ nghĩ là họ không đồng ý. Lại nghĩ đến lời mẫu phi, lẽ nào phụ hoàng thật sự quản rất nghiêm?

"Thôi vậy, ta đi chỗ khác chơi. Diễn Võ Đường ở đâu?"

Hai cấm vệ thở phào nhẹ nhõm, chỉ về phía cửa chính của Diễn Võ Đường ở phía trước. Lúc này Diễn Võ Đường đang trống, tiểu công chúa có thể tùy ý tham quan.

Khánh Dương vừa định đi thì thấy cuối con đường mình vừa đi có hai bóng người từ phía nam rẽ vào. Nam tử đi đầu mặc mãng bào màu xanh thẫm, thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sao, chính là Vương thúc của nàng, Ung Vương. Hôm cung yến Đoan Ngọ, Vương thúc đã chơi với nàng một lúc nên Khánh Dương nhớ rất rõ.

Nhưng hai thúc chất không gặp nhau thường xuyên, thời gian lâu như vậy, Khánh Dương có chút lạ lẫm, không vui mừng chạy đến như khi gặp các hoàng huynh.

Ung Vương cười từ xa, rảo bước lại gần, cúi người bế bổng tiểu chất nữ lên, khẽ véo má nàng, ánh mắt đầy yêu thương hỏi: "Lân nhi sao lại chạy đến đây?"

Khánh Dương nhìn cánh cửa lớn màu son đang khép hờ của Sùng Văn Các, thật thà đáp: "Con muốn xem tam ca và các ca ca học bài thế nào."

Ung Vương: "Dễ thôi, nhị thúc đưa con đi."

Nói rồi, hắn chẳng thèm nhìn hai cấm vệ đang cúi người hành lễ, một tay bế tiểu chất nữ, một tay đẩy hai cánh cửa, sải chân dài bước vào.

Khánh Dương tựa vào vai Vương thúc nhìn lại phía sau, thấy hai cấm vệ cao lớn vừa nãy chặn mình vẫn đang cúi đầu cung kính.

Khánh Dương chớp mắt, nhìn gò má đang cười của Vương thúc hỏi: "Vương thúc, sao họ không chặn người?"

Ung Vương có chút ngạc nhiên, thuận miệng giải thích: "Phụ hoàng con không có ở đây, Vương thúc phải giúp người trông chừng các ca ca, xem họ có chăm chỉ học hành không."

Hắn là đệ đệ ruột của hoàng thượng. Thúc tẩu hữu biệt, hắn không tiện đến Tây Cung và Ngự Hoa Viên nhưng đến Đông cung thăm các chất nhi thì có gì phải kiêng kỵ.

Mắt Khánh Dương sáng rực: "Vậy lần sau con cũng nói như vậy, có phải họ sẽ cho con vào không?"

Ung Vương nghe vậy, cười phá lên. Tiếng cười truyền đến ba gian học đường ở sân viện thứ hai. Đại hoàng tử Tần Hoằng đang nghe giảng bỗng giật giật khoé mắt.

Tần Hoằng liếc sang người thư đồng ngồi ở bàn khác, Tần Lương, độc tử của Ung Vương. Tần Lương cũng là đường đệ của hắn, chỉ sinh sau hắn hai tháng.

Tần Lương lắc đầu, dường như tỏ vẻ bất mãn với sự thất thố của phụ vương mình, càng làm nổi bật vẻ văn nhã, khí độ thanh quý của hắn.

Tần Hoằng kịp thời thu lại ánh mắt, nhìn về phía tiên sinh đang giảng bài, nhưng tâm trí đã không còn ở đó nữa.

Phụ hoàng rất nghiêm khắc với hắn, nhưng Vương thúc lại hết mực thiên vị che chở, đến mức cố ý để Tần Lương thi kém hơn hắn. Trớ trêu thay, phụ hoàng lại nhìn thấu trò vặt của Tần Lương, cứ ngỡ là hắn không dung thứ được cho đường đệ giỏi hơn mình.

Tần Hoằng không thích Tần Lương, vì thế cũng chẳng thích vị Vương thúc bên ngoài. Trước kia Vương thúc toàn đột ngột xuất hiện, cớ gì lần này lại cười lớn tiếng như vậy?

Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc