Trời đã gần tháng Sáu, nắng gắt như thiêu.
Tại Hàm Phúc cung, tiểu công chúa đã ngủ trưa tròn một canh giờ, giờ mới tỉnh giấc.
Khánh Dương dụi mắt. Khi buông tay xuống, nàng nhìn rõ dãy lan can giường bạt bộ chạm rỗng hình hoa hải đường đối diện.
Giường trong phòng nàng không phải thế này.
Ánh mắt dõi theo từng đóa hải đường chạm khắc, Khánh Dương chợt nhớ ra. Sau bữa trưa, nàng cứ quấn quýt lấy mẫu phi không rời, mẫu phi bèn bế nàng lên chiếc giường lớn của người rồi dỗ ngủ. Giọng mẫu phi dịu dàng ấm áp, tay mẫu phi khẽ vỗ về vai nàng, trong lòng mẫu phi còn thoảng mùi hương thanh nhẹ mà nàng rất thích...
Mẫu phi đâu?
Khánh Dương lật người một cái. Quay xong mới thấy nửa chiếc giường lớn trải nệm gấm màu xanh nhạt bên cạnh trống không.
Khánh Dương vừa định gọi người thì qua lớp màn sa trắng thêu lá sen hồng, nàng chợt thấy một bóng hình thướt tha quen thuộc từ sau tấm bình phong cách đó vài bước hiện ra. Chính là mẫu phi của nàng.
Thấy mẫu phi, Khánh Dương không vội nữa, ngoan ngoãn nằm im. Nàng nhìn mẫu phi giơ cao đôi tay thon dài, vừa giơ tay vừa nhón chân xoay người. Vạt váy khẽ tung lên một vòng, tựa sóng gợn mặt hồ. Ngay cả tiếng bước chân của mẫu phi cũng nhẹ như sóng nước.
Khánh Dương từng thấy các vũ cơ dâng vũ trong cung yến. Vũ cơ múa rất nhanh, xoay chuyển như bướm lượn, khiến nàng nhìn theo không kịp, chớp mắt đã đổi sang bóng vũ cơ khác. Mẫu phi trước mắt lại múa rất chậm, xoay đến trước cửa phòng trong thì dừng lại, cúi đầu nhìn hai tay, chẳng biết đang nghĩ gì.
Một lát sau, mẫu phi lại quay người múa tiếp, bóng hình khuất sau tấm bình phong rồi lại hiện ra từ đầu kia.
Khánh Dương thấy màn sa che khuất tầm nhìn, bèn trèo ra mép giường ngồi ngay ngắn, thò hai chân ra khỏi màn trước, rồi một tay vén lớp màn sang hai bên.
Lệ Phi đang luyện vũ điệu, vừa xoay người từ sau bình phong ra thì ngẩng lên đã thấy nữ nhi chẳng biết tỉnh ngủ từ lúc nào. Một bé con ngồi giữa mép giường, tấm màn sa trắng thanh nhã bao quanh từ đầu đến chân, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh đỏ hồng của nữ nhi, trông hệt như một con thú nhỏ vừa lén lút chui ra khỏi ổ.
Còn là một con thú con vô cùng xinh đẹp, vô cùng đáng yêu.
Quên cả vũ điệu, Lệ Phi buông tay xuống. Trong bộ váy ngủ trắng muốt, nàng nhẹ nhàng như cánh bướm trắng bay đến trước mặt nữ nhi. Một tay vén nửa tấm màn còn lại móc lên chiếc móc ngọc bích hình trăng lưỡi liềm treo trên cao, một tay trìu mến nhìn ái nữ: "Lân nhi tỉnh rồi à, sao không gọi mẫu phi?"
Tiểu công chúa chào đời ba năm trước, đúng ngày Hưng Võ Đế, hoàng đế khai quốc Đại Tề, cử hành đại lễ đăng quang. Tin vui truyền đến đại điện, quần thần chúc mừng hoàng thượng được trời ban Lân nhi báo hỷ. Hưng Võ Đế cũng rất vui mừng, xong việc liền đến thăm nữ nhi, trực tiếp đặt luôn nhũ danh là "Lân nhi".
Khánh Dương ngước nhìn mẫu phi: "Con đang xem mẫu phi múa."
Mặt Lệ Phi nóng ran. Nàng chẳng buồn vén nốt nửa tấm màn còn lại, vội khuỵu gối ngồi xuống trước mặt nữ nhi, khẽ nói: "Mẫu phi chỉ tập qua loa thôi, còn chưa học thuộc đâu. Lân nhi phải giữ bí mật giúp mẫu phi, tuyệt đối không được nói ra ngoài, dù phụ hoàng con có về cũng không được nói cho phụ hoàng biết."
Khánh Dương sớm đã chẳng nhớ vị phụ hoàng chinh chiến xa nhà hơn một năm nay, người mà mẫu phi luôn nhắc đến và nghe nói rất mực thương yêu nàng. Nàng chỉ tò mò chuyện trước mắt: "Sao lại không được nói ạ?"
Trẻ con ba bốn tuổi thường hay hỏi nhiều. Trong hai người con của Lệ Phi, Khánh Dương lại có tính tò mò đặc biệt mạnh mẽ, dường như bù đắp luôn cả phần lười động não của tam hoàng huynh nàng thuở nhỏ.
Lệ Phi lựa lời: "Bảy tám tuổi mới hợp học múa. Mẫu phi đã ngoài hai mươi, học cũng chẳng ra đâu vào đâu, truyền ra ngoài chỉ khiến cho người ta cười chê. Mẫu phi không muốn bị người khác cười."
Trên đời này có hai loại nữ tử học múa. Một là các vũ cơ lớn nhỏ, thân phận đáng thương, thân bất do kỷ, phải chăm chỉ học ca múa để kiếm kế sinh nhai. Hai là các thiên kim tiểu thư nhà quan lại giàu có, học múa đơn thuần để tăng thêm một tài nghệ, nhiều nhất là biểu diễn cho các bậc quý nhân xem để được khen ngợi tiếng tốt, chứ không phải vì mưu sinh.
Phụ thân của Lệ Phi là tri huyện một huyện nhỏ ở Giang Nam, sinh mẫu chỉ là một di nương của phụ thân. Phụ thân làm quan xem như thanh liêm, vừa không có sở thích xem múa, cũng không có ý định và gia sản để bồi dưỡng các nữ nhi thành người đa tài đa nghệ. Điều này khiến Lệ Phi thời thiếu nữ chưa từng thấy vũ cơ, càng không có cơ hội nảy sinh hứng thú với việc luyện múa.
Mấy năm đầu khi được Hưng Võ Đế thu làm thiếp, nam nhân ấy vẫn còn là một phản vương dân gian, quanh năm chinh chiến mưu đồ đại nghiệp. Lệ Phi cùng các gia quyến khác của Hưng Võ Đế lánh nạn ở hậu phương, sống cuộc đời như những nhà giàu bình thường. Suốt ngày chỉ lo lắng cho Hưng Võ Đế, chẳng ai coi mình là mệnh phụ phu nhân. Mãi đến khi Hưng Võ Đế thuận lợi đăng cơ một cách kinh tâm động phách, cả gia đình được đón vào hoàng cung, những ngày tháng tôn quý của hoàng gia mới thực sự bắt đầu với họ.
Lệ Phi vốn cẩn trọng, chỉ có khuôn mặt là quá nổi bật. Sau khi được phong Phi, nàng vẫn giữ tính cách nhu mì, không gây chuyện, rất sợ gây chuyện, sau vài lần dự cung yến mới nảy sinh hứng thú với múa.
Nàng muốn luyện múa, đơn thuần vì yêu thích mà luyện. Nhưng Lệ Phi sợ người khác nghi ngờ nàng có dã tâm dùng vũ điệu để lấy lòng Hưng Võ Đế, mưu cầu thêm sự sủng ái. Vì vậy, lần nào nàng cũng nhân lúc xung quanh không có ai hầu hạ mới lén lút tập luyện. Hơn nữa, dù ngày nào đó nàng có múa được thuần thục, nàng tuyệt đối cũng không múa cho Hưng Võ Đế xem.
Đế vương như chân long, ngày thường đã đủ uy mãnh rồi, nàng còn múa để quyến rũ ngài, chẳng lẽ là chê eo chưa đủ mỏi, hay chê chân chưa đủ mềm?
Khánh Dương không biết nỗi lo thực sự của mẫu phi, nghiêm mặt nói: "Ai dám cười mẫu phi, con sẽ phạt người đó chép ba mươi bài!"
Đại tỷ tỷ rất hung dữ, từng tát cung nhân phạm lỗi. Tiểu cung nữ bị đánh sưng cả mặt, khóc lóc thảm thiết, trông rất đáng thương.
Quý phi thỉnh thoảng cũng có lúc hung dữ, sẽ phạt nhị ca chép sách, khiến nhị ca buồn rầu đến ăn không ngon.
Khánh Dương không muốn đánh người nhưng ai dám chế nhạo mẫu phi thì đều là người xấu, phải bị phạt, phạt họ chép thật nhiều chữ.
Tiểu công chúa nói rất nghiêm túc, Lệ Phi nghe mà lòng như tan chảy. Nàng ôm chầm lấy nữ nhi hôn một cái thật kêu, rồi nói: "Thôi thì, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Mẫu phi chỉ không muốn người khác biết, kể cả tam ca con. Lân nhi ngoan, giúp mẫu phi giữ bí mật, được không?"
Khánh Dương: "Tại sao thêm một chuyện lại không bằng bớt một chuyện ạ?"
Lệ Phi: "..."
Một khắc sau, sau khi hứa với nữ nhi rằng đợi nàng học múa xong sẽ múa cho nữ nhi xem đầu tiên, Lệ Phi cuối cùng cũng cho qua chuyện này.
Gọi nhũ mẫu và cung nữ vào, hai mẫu tử lần lượt rửa mặt thay y phục.
Đến khi Khánh Dương dùng xong bữa điểm tâm đơn giản mà tinh tế, mới chỉ là giờ thân ba khắc.
Khánh Dương nhớ tam ca, muốn đến Diễn Võ Đường tìm tam ca chơi. Nàng biết các ca ca buổi sáng đọc sách tại Sùng Văn Các ở Đông cung, còn buổi chiều sẽ luyện võ tại Diễn Võ Đường, cũng ở Đông cung.
Lệ Phi: "Không được, các ca ca đang theo tiên sinh chăm chỉ học võ, con không được đến làm phiền."
Khánh Dương: "Con không làm phiền, con chỉ đứng một bên xem các ca ca luyện võ thôi."
Lệ Phi: "Vậy cũng không được. Phụ hoàng con rất coi trọng việc học của các ca ca. Dù con không làm phiền cũng sẽ khiến các ca ca phân tâm. Phụ hoàng biết sẽ không vui. Hơn nữa, các tiên sinh đều nghiêm khắc, con là trẻ con chạy đến đó chơi là không hợp với quy củ tôn sư trọng đạo."
Khánh Dương nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của mẫu phi, đành tạm gác lại ý định đến Diễn Võ Đường.
Để bù đắp cho nữ nhi, Lệ Phi đích thân cùng nàng ra Ngự Hoa Viên chơi. Ngay cả khi nữ nhi muốn ngồi thuyền, Lệ Phi cũng cho cung nhân đi sắp xếp một chiếc thuyền nhỏ có một mái che. Bản thân nàng cẩn thận, nhưng nữ nhi là công chúa, là ái nữ của đế vương, ngồi thuyền dạo chơi trên hồ lớn của nhà mình thì có gì là vượt quá khuôn phép?
Dạo một vòng, thuyền sắp cập bờ, Khánh Dương đi đến chiếc đồng hồ cát bằng đồng đặt ở một góc thuyền, nhìn vạch khắc trên mũi tên trong ống tên.
Lệ Phi cười hỏi: "Lân nhi xem có hiểu không?"
Khánh Dương nhìn mũi tên đồng hồ, đáp: "Hiểu ạ, Trương Túc dạy con rồi."
Trương Túc là tiểu nhi tử của Vệ Quốc công, cũng là thư đồng của tam ca. Khánh Dương thích tìm tam ca chơi, tam ca cũng thích chơi với nàng. Nhưng mỗi khi Khánh Dương hỏi nhiều, tam ca lại mất kiên nhẫn, kéo Trương Túc đến để Trương Túc giải đáp giúp nàng.
Chính Trương Túc đã dạy Khánh Dương cách đọc đồng hồ cát khi tam ca bận làm bài tập mà tiên sinh giao mà hắn đã viết xong trước. Dĩ nhiên, là Khánh Dương hỏi trước. Nếu Khánh Dương và ca ca không mở lời, Trương Túc có thể cả ngày không chủ động nói một lời nào, lầm lì như một cái cây chỉ biết đi theo tam ca khắp nơi.
Lệ Phi ngạc nhiên trước câu trả lời của nữ nhi, bước tới chờ nàng báo giờ.
Khánh Dương nhận biết chưa thành thạo lắm, chỉ vào vạch khắc trên mũi tên: "Giờ thân sáu khắc, hay là giờ thân bảy khắc ạ?"
Mười hai chữ ghi giờ nàng đều đã nhận mặt.
Lệ Phi tự hào hôn lên má nữ nhi một cái nữa: "Lân nhi của chúng ta thật sự biết rồi này. Đây là sáu khắc rưỡi, thêm một khắc rưỡi nữa là tam ca các con tan học rồi."
Khánh Dương thích nghe mẫu phi khen, dựa vào lòng mẫu phi cười một lúc rồi nói: "Con muốn ra cổng Tây Cung đón tam ca."
Ba vị ca ca ở tại mấy cung điện trong Đông cung, nhưng chiều tối tan học sẽ qua Tây Cung thỉnh an mẫu phi của mình.
Lệ Phi không muốn Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử thấy mình thì lại câu nệ, nên chỉ để nhũ mẫu và đại thái giám hầu hạ nữ nhi cùng đi.
*
Tam hoàng tử tên Tần Nhân, mới tám tuổi, là một hoàng tử dung mạo tuấn tú, tính tình rất mực dịu dàng ít nói.
Từ khi Tần Nhân biết chuyện, hắn đã biết mình có hai vị ca ca. Đại ca là con của chính thê phụ vương, thân phận tôn quý nhất, hắn phải kính trọng. Nhị ca là con của quý thiếp mà phụ vương mới cưới sau khi đích mẫu qua đời, thân phận cũng rất tôn quý, hắn cũng phải kính trọng. Sau này phụ hoàng đăng cơ, ba huynh đệ đều thành hoàng tử, đích mẫu được truy phong Hoàng hậu, quý di nương được phong Quý phi, sinh mẫu di nương của hắn được phong Lệ Phi. Như lời mẫu phi dặn, hắn vẫn phải tiếp tục kính trọng hai vị hoàng huynh.
Kính thì kính, Tần Nhân cơm áo không lo, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vượt mặt hai vị ca ca.
Vì cách biệt tuổi tác, Tần Nhân và hai vị hoàng huynh ít khi chơi cùng nhau. Lúc đọc sách, luyện võ, ba huynh đệ bắt buộc phải gặp mặt nhưng đều bận học hành. Đến khi tan học, trên con đường dài trong cung sẽ hiện ra hình ảnh ba huynh đệ, mỗi người dẫn theo thư đồng của mình, xếp thành ba hàng tiến bước theo thứ tự lớn nhỏ.
Dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, khoảng cách giữa họ không xa lắm, muốn nói chuyện vẫn có thể bắt chuyện bất cứ lúc nào.
Tần Nhân cùng Trương Túc đi cuối cùng, im lặng nghe nhị ca Tần Bỉnh than thở với đại ca Tần Hoằng về bài tập hôm nay nhiều thế nào.
Tần Nhân bất giác gật đầu. Đúng là nhiều thật, e là lại phải làm đến giờ hợi mới xong.
Tần Hoằng mười bốn tuổi quay đầu lại. Gương mặt già dặn trước tuổi thoáng vẻ mệt mỏi, an ủi hai đệ đệ phía sau: "Nghiêm sư xuất cao đồ. Học càng nhiều, chúng ta biết càng nhiều. Luyện càng nhiều, chúng ta tiến bộ càng nhanh. Đừng than vãn nữa, ăn cơm xong thì sớm về làm bài đi."
Tần Bỉnh mười một tuổi nhìn chằm chằm vào mặt đại ca, ngờ vực: "Thật ra đại ca cũng không thích làm bài tập phải không?"
Tần Hoằng: "... Nói bậy! Ta không thích thì sao lần nào cũng hoàn thành được?"
Tần Bỉnh: "Huynh sợ tiên sinh mách phụ hoàng. Trong mấy huynh đệ chúng ta, huynh là người sợ phụ hoàng nhất."
Tần Hoằng: "... Đệ không sợ thì đừng làm nữa."
Nói xong, Tần Hoằng quay đi. Trời nóng nực luyện võ cả buổi chiều đã đủ mệt, chuyện cần răn dạy các đệ đệ cũng đã nói, lời thừa thãi hắn không muốn nói thêm.
Ngay lúc ba vị hoàng tử ngoài mặt tỏ ra lo lắng hoặc âm thầm lo lắng về bài tập, thì từ phía trước con đường trong cung đột nhiên rẽ ra ba bóng người. Tiểu cô nương đi đầu mặc một chiếc váy màu xanh lá non, chính là hoàng muội duy nhất của họ, Khánh Dương công chúa.
Huynh muội nhìn nhau từ xa, Khánh Dương dừng bước, rồi bỏ lại nhũ mẫu và đại thái giám phía sau, vui vẻ chạy về phía các hoàng huynh.
Đại hoàng tử Tần Hoằng mỉm cười. Trong cung bao nhiêu người, chỉ có tiểu hoàng muội này không đặt bất kỳ kỳ vọng nặng nề hay soi xét nào lên hắn, cũng là người duy nhất khi ở cùng không mang lại cho hắn áp lực. Vì vậy, hễ gặp hoàng muội, tâm trạng hắn lại nhẹ nhõm đi nhiều.
Nhị hoàng tử Tần Bỉnh chạy thẳng đến đón Khánh Dương. Hắn thích véo má tiểu nha đầu, càng thích bộ dạng như thỏ con của muội muội khi không muốn bị hắn véo mà chạy trốn khắp nơi.
Tần Hoằng thấy ý đồ của nhị đệ, vội kéo tay Tần Bỉnh lại. Lúc hai huynh đệ đang giằng co, Khánh Dương cẩn thận men theo một bên tường cung vượt qua hai người, vui vẻ lao thẳng vào lòng tam ca.
Tần Nhân dang tay đón lấy muội muội nhưng quên mất đôi chân đã mềm nhũn vì luyện võ, lại bị muội muội tông cho ngã ngửa ra sau.
Trương Túc, người chỉ lớn hơn hắn một tuổi, kịp thời dùng thân mình chặn sát sau lưng Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử đứng vững lại, Khánh Dương cũng được ôm chặt. Nàng ngẩng đầu, thấy gương mặt tươi cười của tam ca và cả gương mặt không mấy cảm xúc của Trương Túc, người cao hơn tam ca một chút.
Trương Túc đứng sát tam ca như vậy, Khánh Dương nghiêng đầu, cố nhìn cho rõ đôi mắt bị hàng mi dài che khuất của Trương Túc: "Huynh cũng muốn ta ôm sao?"
Không thì sao lại đến gần thế?
Trương Túc nghe vậy, vội lùi lại một bước, khẽ đáp: "Vi thần không dám."
Trước khi vào cung, phụ thân đã dặn đi dặn lại, Tam hoàng tử dù nhỏ tuổi cũng là hoàng tử, hắn phải đối đãi bằng lễ nghĩa của quân thần.
Tam hoàng tử đã vậy, với tiểu công chúa càng phải giữ khoảng cách.
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.