Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 8: Hầu chuyện tổ mẫu

Trước Sau

break
 
Vào lúc ấy, tâm trí Phùng phu nhân vốn hướng về phía bờ đông, thấy bên kia có vẻ không ổn. Bà lo lắng cho Bình An, bèn sai Hổ Phách đi: "Hỏi tiểu thư xem có muốn nghe tuồng gì không."

Hổ Phách hiểu ý, chẳng mấy chốc đã quay lại, bẩm: "Tiểu thư chọn tuồng Nam Kha mộng. Ngọc Tuệ quận chúa nói Đông Cung có việc nên đã về trước."

Vừa nghe đến danh hiệu Ngọc Tuệ, Phùng phu nhân khẽ nhíu mày. Ban đầu thiệp mời tiệc tẩy trần là gửi cho Hoàng trưởng tôn nữ, ai ngờ người đến lại là Ngọc Tuệ.

Phùng phu nhân lại hỏi: "Chuyện này là sao?"

Hổ Phách bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện vừa rồi.

Nghe đến câu nói của Bình An, Phùng phu nhân chậm rãi thở ra một hơi, bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái, tai thính mắt tinh, thật sự là ——

Quá hả dạ!

Ngọc Tuệ quận chúa ỷ vào thân phận, từ trước đến nay không kiêng nể gì, mắt cao hơn đầu, tùy ý nhục nhã các cô nương Vĩnh Quốc công phủ.

Trước đây Tiết Tĩnh An nhu nhược, mong chờ nàng đấu lại với Ngọc Tuệ, chi bằng cầu nàng đừng khóc lóc, vô duyên vô cớ mất mặt. Còn Tiết Thường An bình thường lanh lợi, gặp phải Ngọc Tuệ cũng câm như hến.

Đều là đồ vô dụng.

Vì vậy, Phùng phu nhân càng không thích hai thứ nữ này. Nhưng chỉ cần một câu của Bình An, Ngọc Tuệ đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt!

Sống một đời, bà hiểu rõ, tỷ muội trong hậu trạch không thể ngày ngày thắm thiết tình thâm. Ngược lại, tranh giành ghen ghét, ngấm ngầm so cao thấp, cũng là chuyện thường tình.

Nếu có tranh chấp, đóng cửa lại cãi nhau trong nhà là một chuyện, nhưng làm ầm ĩ ra ngoài thì lại là chuyện lớn, bêu xấu gia phong.

Huống chi, triều ta vốn coi trọng chữ hiếu, con cái bất hòa khiến phụ mẫu mất mặt, chính là bất hiếu, sẽ bị người đời chỉ trích.

Vì vậy, các cô nương dù trong nhà có quan hệ thế nào, trước mặt người ngoài cũng không thể xé toạc mặt nhau.

Ngọc Tuệ quận chúa vạch rõ thân phận đích nữ của Bình An, bảo nàng đề phòng các thứ muội, chính là mượn danh nghĩa quan tâm, chỉ ra các nữ nhi Tiết gia không hòa thuận.

Chắc hẳn nàng ta không ngờ được, Bình An không có nửa câu biện bạch, chỉ hỏi ngược lại một câu, có khác gì "tứ lạng bạt thiên cân*", ném ngược vấn đề lại, phá tan mưu kế của nàng ta.

*Bốn lạng đẩy ngàn cân: ý chỉ dùng lực nhỏ để thắng lực lớn.

Ngọc Tuệ quận chúa không phải là nữ nhi duy nhất của Thái tử. Thái tử có bốn người nữ nhi đã trưởng thành, Ngọc Tuệ là đích thứ nữ, còn có hai vị hoàng tôn nữ khác do Lương Đệ của Thái Tử sinh ra.

Lời này rơi vào đầu nàng ta, ai nấy cũng sẽ thầm nghĩ, nàng ta đã nói như vậy, chẳng lẽ trước đây đối với hai vị hoàng tôn nữ kia cũng "sử dụng thủ đoạn mạnh tay, nên đàn áp thì đàn áp"?

Thật hay, vác đá nện vào chân mình, không sai vào đâu được.

Trong đình giữa hồ, đừng nói Phùng phu nhân, có không ít người cảm thấy hả hê.

Vài phu nhân có nữ nhi từng bị Ngọc Tuệ quận chúa ức hiếp, nhưng ngại thân phận của Ngọc Tuệ, đành phải giả vờ rộng lượng, bỏ qua không nhắc đến.

Có vài phu nhân vốn xuất thân thứ nữ, câu nói kia của Ngọc Tuệ lập tức khiến họ nhớ lại những tủi hờn thời khuê các, tất nhiên vui mừng khi thấy nàng ta bẽ mặt.

Nhưng Ninh Quốc Công phu nhân hơi ngạc nhiên, hỏi: "Đứa trẻ này, hóa ra cũng rất lanh mồm lanh miệng?"

Phùng phu nhân vội nói: "Nào có, nha đầu Bình An nhà ta tâm tính thuần khiết, nghĩ gì nói nấy, nào hiểu những chuyện vòng vo tam quốc này."

Lại chữa cháy thêm một câu: "Trẻ con nói năng ngây thơ, không thể coi là thật, chỉ sợ khiến nương nương không vui."

Ninh Quốc Công phu nhân thuận theo bậc thang bà đưa: "Sao có thể, quận chúa nói năng cũng không thỏa đáng, Nhị cô nương đơn thuần lương thiện, Thái tử phi nếu nghe được, sẽ không trách tội Nhị cô nương."

Các phu nhân cười không nói, trong lòng đều hiểu rõ như gương, có lời này, sau này Thái tử phi cũng không thể trách tội.

Tiểu Bình An của Tiết gia này, thật là một đứa trẻ có linh tính!

Năm đó, bệ hạ ban hôn có nói nàng là "tiểu tiên đồng", quả không sai.

Nói đến tiểu tiên đồng lại khiến người ta nhớ đến một tiểu tiên đồng khác và mối hôn sự khiến người khác đỏ mắt của Vĩnh Quốc Công phủ.

Năm đó khi Bệ hạ ban hôn, Thái tử đang ở độ tuổi tráng niên, Dự vương vẫn còn là một đứa trẻ. Ai có thể ngờ, phong thủy luân chuyển, ngai vàng kia lại có thể trở lại trong tay hắn?

Chỉ là, hôm nay Vĩnh Quốc Công phủ gióng trống khua chiêng, Dự vương lại nói thân thể không khỏe, không tham dự tiệc tẩy trần này, dù có gửi đến lễ vật đến, cũng chỉ xuất phát từ thể diện và lễ nghi của hoàng gia.

Xét về tình nghĩa, lại thiếu đi một phần.

Dù sao cũng là bậc thiên gia, hôn sự này càng được coi trọng, càng không được thuận lợi.

Đương nhiên, ai cũng không muốn trơ mắt nhìn Tiết gia đón lấy phú quý đầy trời này, thật sự trở thành hoàng thân quốc thích, đặc biệt là Ninh Quốc Công phu nhân.

Trước kia bà không vội, thấy Dự vương trưởng thành, bệ hạ lại không sắp xếp đại hôn, thực ra cũng không hài lòng Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An.

Vĩnh Quốc Công phủ nếu muốn bảo toàn mối hôn sự này, trước sau vẫn phải dựa vào đương kim bệ hạ, mấy năm nay, long thể của bệ hạ suy yếu là sự thật không thể chối cãi, Thái tử gia cũng...

Nói một câu đại nghịch bất đạo, nếu long ngự quy thiên*, không cần Dự vương phải nói gì, trong kinh sẽ có bao nhiêu người lôi chuyện Tiên đế và Nguyên thái phi ra, để Vĩnh Quốc Công phủ tự biết khó mà lui.

*Long ngự quy thiên: vua băng hà.

Dù sao, năm đó bệ hạ chỉ hôn, cũng không nói nhất định phải là chính phi, còn có trắc phi nữa.

Tính toán trong lòng Ninh Quốc Công phu nhân không khó đoán, gia thế Ninh Quốc Công phủ không kém Vĩnh Quốc Công phủ, từ từ mưu đồ, luôn có cơ hội cướp lấy chỗ tốt.

Nhưng hôm nay, vừa nhìn thấy Bình An, bà khẽ thở dài, yêu thích đứa trẻ này là một chuyện, cân nhắc đến gia tộc lại là chuyện khác.

...

Trời xanh không mây, chim tước hót vang.

Dự vương phủ, trên lầu các, thiếu niên mặc áo bào suông hồ lam thêu hoa văn, ngồi trên ghế gỗ chạm khắc, một tay chống cằm, khép hờ mắt, giữa mày lạnh lùng, sắc môi nhợt nhạt, giống như một pho tượng làm bằng băng ngọc.

Lưu công công bưng khay sơn son thếp vàng, bên trên đặt một chiếc bát sứ trắng quan diêu vẽ hoa mai, trong bát đựng nước thuốc đen ngòm.

Hắn bước nhẹ lên lầu, đặt khay xuống, lần trước suýt chút nữa để điện hạ gặp nguy hiểm, trên dưới trong phủ đề phòng càng thêm nghiêm ngặt.

Cũng may đó không phải thích khách, thật không biết là cô nương nhà ai, lại hồ đồ đến vậy.

Lưu công công đặt khay xuống, khom lưng nói: "Điện hạ, bình phong đã đưa đến phủ Vĩnh Quốc Công, trong phủ cũng có vài chuyện thú vị…"

Đôi mắt Bùi Thuyên hé ra một khe hẹp, Lưu công công hiểu ý, lập tức ngậm miệng.

Ngón tay thiếu niên khẽ gõ lên mặt bàn.

Cảm giác mềm mại như lông chim non chạm vào đầu ngón tay, dường như đã phai nhạt.

...

Yến tiệc tan, phía trước khách khứa lục tục ra về, Phùng phu nhân một tay tiễn đưa khách quý, cả ngày bận rộn không ngơi tay. Vừa phải chăm sóc các phu nhân quyền quý, lại phải để ý đến các tiểu thư khuê các, chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi.

Hôm nay Phùng phu nhân cố ý không tổ chức ngâm thơ vịnh phú, chỉ dựng sân khấu kịch ở bờ đông, để các cô nương ngắm hoa thưởng tuồng, rồi lại bình phẩm, chỉ để tiêu khiển.

Nghĩ bụng Bình An vui chơi cả ngày, chắc cũng mệt mỏi, đêm nay sẽ ngủ sớm hơn.

Thấy trời đã tối hẳn, Phùng phu nhân nhận lấy trà Quân Sơn ngân châm Hổ Phách bưng tới, hớp một ngụm, liền hỏi: "Đã bảo Nhị cô nương đi nghỉ chưa?"

Hổ Phách đáp: "Vừa sai Châu Nhi đi xem, chắc lát nữa sẽ đến."

Chẳng bao lâu sau, nha hoàn Châu Nhi vén rèm bước vào, cúi đầu nhỏ giọng: "Thái thái, lúc nãy tiệc vừa tàn, lão thái thái đã cho gọi Nhị cô nương đến Di Đức Viện rồi."

Phùng phu nhân còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã vội đứng phắt dậy: "Có nói là chuyện gì không?"

Châu Nhi lắc đầu: "Không nói, lão thái thái còn cho gọi cả Đại cô nương và Tam cô nương."

Phùng phu nhân chau mày, lo lắng rằng Tần lão phu nhân không hài lòng với những chuyện đã xảy ra trong buổi tiệc hôm nay!

Bà chẳng hề lo lắng Bình An đắc tội Ngọc Tuệ quận chúa. Dựa vào Vĩnh Quốc Công phủ, thêm cả việc Thiên tử chỉ hôn, Bình An còn lâu mới phải khúm núm trước mặt quận chúa.

Hơn nữa, Tiết Tĩnh An trước đây nhẫn nhịn đến mức nào, Ngọc Tuệ quận chúa cũng chẳng để yên. Ngọc Tuệ kia mắt cao hơn đầu, Bình An chỉ cần là chính mình, không cần phải gò bó bản tính.

Nhưng Tần lão phu nhân, chắc chắn không nghĩ như vậy.

Chính vì bà quá nghiêm khắc, người trong nhà mới sợ bà đến thế.

Phùng phu nhân vừa nghĩ đến việc bà sẽ đối xử với Bình An như thế nào, lòng liền thắt lại, nói: "Đi Di Đức Viện ."

...

Hoàng hôn buông xuống, yến hội của các khuê tú cũng tàn.

Bình An lần đầu tiên cả ngày ăn uống no say, xem kịch nghe hát, trò chuyện, chơi cờ, đối ẩm với những cô nương xinh đẹp, vui thì vui thật, nhưng cũng mệt.

Nàng ôm một hộp cờ vằng gỗ đàn vân mẫu, đưa tay dụi mắt, chỉ vào quân "Xe" ló ra trên hộp, nói với Tiết Tĩnh An: "Xe, hoành xung trực chàng." (Xe đi ngang dọc, không giới hạn số ô)

Lại chỉ vào quân "Mã", nói: "Mã, nhật tự bộ." (Mã đi đường chữ nhật)

Tiết Tĩnh An mới vừa dạy nàng chơi cờ. Bình An ít nói nhưng khi nghe giảng giải thì vô cùng chăm chú, học cũng rất nhanh.

Tiết Tĩnh An lần đầu tiên dạy người khác nên cảm thấy rất thú vị. Nàng lại nhớ đến câu "tỷ tỷ của muội" của Bình An trong buổi tiệc, trong lòng ấm áp, nói: "Đúng vậy."

Thải Chi nhận lấy hộp cờ, cười nói: "Nhị cô nương, hôm nay muộn rồi, ngày mai lại để Đại cô nương dạy người."

Bình An liếc nhìn sắc trời, có chút không nỡ.

Hôm nay vui quá.

Các nàng vừa bước qua cửa tròn đã thấy Tuyết Chi, người hầu của lão thái thái, đang chờ ở bên đường đá cuội hình lục giác. Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An chần chừ bước chân, ngay cả Thải Chi khi nghĩ đến lão thái thái cũng có chút e dè.

Chỉ có Bình An là sải bước đi tới, nàng tò mò nhìn Tuyết Chi. Nàng nhớ Tuyết Chi, tên rất giống Thải Chi, chỉ khác một chữ.

Đón nhận ánh mắt trong veo xinh đẹp của Bình An, Tuyết Chi không khỏi mỉm cười: "Mấy vị cô nương, lão thái thái đang chờ."

Bình An cùng Thải Chi, Tuyết Chi đi phía trước, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An tụt lại phía sau vài bước.

Tiết Thường An khẽ hỏi Tiết Tĩnh An: "Tổ mẫu tìm chúng ta, có phải liên quan đến chuyện Ngọc Tuệ quận chúa hôm nay không?"

Tiết Tĩnh An trong lòng thấp thỏm. Hôm nay sau khi Ngọc Tuệ quận chúa rời đi một cách chật vật, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, thậm chí lâng lâng như trong mơ.

Thì ra, những năm qua nàng nhẫn nhịn im lặng, không thể đổi lại sự tôn trọng của Ngọc Tuệ. Thì ra, tất cả những lời khó nghe mà Ngọc Tuệ nói đều có thể hóa giải.

Hồi tưởng lại ánh mắt khác thường mà mọi người nhìn Ngọc Tuệ, Tiết Tĩnh An phát hiện đám mây đen đè nặng trên đầu nàng đã bị một hơi thổi tan.

Là Bình An khẽ khàng, không mang theo bất kỳ ác ý nào, thổi tan đi.

Nhưng, Ngọc Tuệ quận chúa dù sao cũng là hoàng tôn nữ. Hôm nay xảy ra chuyện xấu như vậy, bọn họ nhất thời hả hê, tổ mẫu suy xét lâu dài, chắc chắn sẽ không vui.

Còn Bình An, dù thế nào cũng là bảo bối vừa tìm về, nàng và Thường An lại không được mẫu thân yêu thích, cho dù ba người bị tổ mẫu phạt. Mẫu thân nhất định sẽ đến tìm Bình An, hai người các nàng phải tự cầu phúc.

Nghĩ đến đây, Tiết Tĩnh An phát hiện đám mây đen kia lại lững lờ trôi về, sự sung sướng hôm nay quả nhiên chỉ là mộng mà thôi.

Tiết Thường An cũng nghĩ đến cùng một điều, cắn môi, trong lòng oán thầm. Nếu tổ mẫu không hài lòng với cách ứng xử của Bình An, cứ phạt Bình An là được, sao còn phải liên lụy đến các nàng.

Dù hai người các nàng không muốn đến Di Đức Viện nhưng vẫn phải bước tới.

Khác với sự náo nhiệt của tiền viện, hậu viện, Di Đức Viện như bị một cái bát thuốc úp ngược, trang nghiêm và tĩnh lặng, chỉ có một mùi thuốc nhàn nhạt tràn ngập khắp các ngóc ngách.

Lần này, trong phòng lão phu nhân không đốt hương, mở toang cửa sổ để gió đêm từng đợt cuộn vào trong phòng, thổi kinh Phật bên cạnh tay bà "ào ào" rung động.

Tần lão phu nhân đầu đội mạt ngạch thêu kim tuyến, thân mặc trang phục trang trọng. Bà nhắm mắt, miệng tụng kinh Phật, lẩm bẩm không ngừng.

Tuyết Chi cất tiếng: "Lão thái thái, các cô nương đều đến rồi."

Tần lão phu nhân lật qua một trang kinh thư, bà trầm giọng hỏi mấy người: "Biết vì sao ta gọi các con đến đây không?"

Trong lời nói nghe có chút tức giận.

Tiết Tĩnh An khẩn trương đến mức hơi run rẩy, Tiết Thường An cũng cúi thấp đầu, biện pháp tốt nhất lúc này là nhận lỗi. Có điều, các nàng đều không dám mở miệng, một khi trả lời không khéo, nhất định sẽ bị phạt.

Bình An không chút bối rối, nàng vừa dụi mắt xong, nhìn về phía Tần lão phu nhân.

Vị tổ mẫu ở kinh thành này dường như thường xuyên chỉ có một mình, không giống như ở Hoãn Nam, mỗi độ sau mùa gặt, các bà lão sẽ ngồi ở đầu thôn trò chuyện.

Nếu nàng đi ngang qua, họ sẽ kéo nàng ngồi xuống, lại nhét nửa cái bánh bao chay vào tay nàng, thơm thơm ngọt ngọt.

Cho nên nàng biết, tổ mẫu tìm các nàng là vì cái gì.

Vì thế, nàng gật gật đầu, giọng điệu vẫn mềm mại chậm rãi như thường ngày, nói: "Tìm chúng con, đến hầu chuyện với tổ mẫu."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc