Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 7: Tỷ tỷ và muội muội của ta 

Trước Sau

break

...

Từ khi Bình An lên lầu, trong lòng Thanh Liên cứ nóng như lửa đốt. Vị kia chính là Dự Vương điện hạ, lỡ mà kinh động đến hắn thì biết làm sao đây?

Lại thấy thị vệ canh giữ trước cầu thang không hiểu sao đã rời đi, thật kỳ lạ, Thanh Liên càng thêm lo lắng.

May thay, chẳng mấy chốc Bình An đã trở lại. Nàng điềm tĩnh lạ thường, cứ như thể vừa đi dạo mát hoặc lên lầu hóng gió xuân mà thôi.

Nhất thời, Thanh Liên không đoán được Dự Vương rốt cuộc có ở đó hay không. Đúng lúc Thải Chi quay lại, nàng cũng không dám nói ra.

Thải Chi làm việc chu đáo, tiểu đồng của Tiết Hạo đã thay cho thiếu gia nhà hắn thay một bộ y phục khác. Còn dưỡng huynh Trương gia cũng say mèm, Thải Chi cũng không để hắn tự mò mẫm đường về.

Vì Tần lão phu nhân đã dặn dò trước, Vĩnh Quốc Công phủ chỉ nói với bên ngoài là Bình An dưỡng bệnh ở quê, thân phận của Trương Đại Tráng phải được che giấu. Hắn được sắp xếp ở trong một tiểu viện nhỏ phía sau phố Vĩnh An, nơi thường dùng để tiếp đón những người thân thích nghèo khó đến xin xỏ.

Mấy tên tiểu đồng hợp sức dìu Trương Đại Tráng đi, Tiết Hạo cũng được đỡ vào trong xe ngựa.

Mọi người cẩn trọng đề phòng Di Đức Viện, nửa điểm sơ hở cũng không để lộ, nhưng tai vách mạch rừng, có những người không dễ phòng như vậy.

Trong Minh Vu viện, Tiết Tĩnh An ngồi bên cửa sổ may giầy cho Nhị ca, đang cầm kim chỉ, bên ngoài truyền đến tiếng của Lâm di nương: “Tĩnh Nhi!”

Tiết Tĩnh An giật mình, kim đâm vào ngón tay, một giọt máu nhỏ rỉ ra.

Lâm di nương bước vào phòng, nói: "Con đoán xem ta vừa nghe được chuyện gì?"

Tiết Tĩnh An che tay lại: "Chuyện gì ạ?"

Lâm di nương: "Nhị ca con đi Lâm Giang Tiên uống rượu say khướt."

Tiết Tĩnh An lo lắng: "Tổ mẫu có biết không?"

Lâm di nương cười đầy ẩn ý: "Con sợ gì chứ, tự có người che giấu cho nó. Nhưng có một chuyện, nó dẫn cả Nhị cô nương đi chơi cùng. Trước kia nó còn nhớ đến con, Nhị cô nương vừa về, quả nhiên không dẫn con đi nữa."

Tiết Tĩnh An: “Thì, thì cũng là chuyện khi con mười mấy tuổi thôi.”

Nàng cũng sắp mười sáu rồi, không còn ở cái tuổi có thể tùy tiện ra ngoài, Tiết Hạo không dẫn nàng đi cũng là chuyện thường tình.

Lâm di nương lại nói: "Nhị cô nương sắp mười lăm rồi, có thể thấy không phải vấn đề tuổi tác.”

Tiết Tĩnh An cúi đầu, vành mắt đỏ hoe. Mới chỉ ngày thứ hai thôi, nàng không dám tưởng tượng tương lai mình sẽ bị lãng quên đến mức nào.

Lâm di nương thấy nữ nhi khóc, mới vỗ vai an ủi: "Không sao, Nhị ca con cũng không dẫn Thường An đi, mọi người đều như nhau cả."

Dẫu vậy, đến tận lúc đi ngủ, Tiết Tĩnh An vẫn cảm thấy trong lòng nghẹn ứ một luồng khí. Đúng lúc đêm ấy trời đổ mưa, nàng nghe tiếng mưa rơi, trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Chớp mắt một cái, đã đến ngày hôm sau, chính là ngày yến tiệc tẩy trần.

Ngay cả ông trời cũng như chiều lòng Bình An, rõ ràng đêm qua mưa lớn như trút nước, sáng sớm hôm nay ánh nắng đã đua nhau xuyên qua tầng mây, dát vàng rực rỡ khắp bầu trời.

Cơn mưa đến thật đúng lúc, gột rửa hết cái nóng bức của mùa hè, khiến thời tiết trở nên mát mẻ, dễ chịu.

Tiết Tĩnh An ngủ không ngon, nàng thoa thêm chút son phấn, vốn định theo thói quen mặc bộ y phục màu đỏ thẫm, nhưng nghĩ ngợi một hồi, vẫn thay bằng bộ màu tử đinh hương kia.

Nàng ra khỏi viện Minh Vu thì đúng lúc gặp Bình An, vội vàng mừng thầm vì mình không mặc y phục màu sắc sặc sỡ.

Xem ra, Phùng phu nhân cũng cố ý để Bình An lấn át các nàng một bậc, chỉ thấy Bình An mặc bộ áo đối khâm bằng lụa gấm thêu hoa màu hồng đào, phối với váy lụa Tô Châu màu đỏ tươi. Nàng búi tóc song hoàn, cài trâm vàng chạm hồng ngọc, cổ đeo vòng vàng kết đá quý hình kỳ lân và tường vân.

Gương mặt nàng trắng như trăng rằm, môi đỏ như son, đôi mắt trong veo như nước, khuôn mặt phù dung kiều diễm, khí chất thanh cao, quý phái hơn người.

Tiết Tĩnh An thầm nghĩ, chỉ cần nhìn Tiết Bình An như thế này. Ai có thể ngờ, nàng đã rời nhà mười năm, lớn lên ở thôn quê chứ?

Dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng đây mới là khí phái thật sự, còn nàng trước đây đến nửa phần tinh túy cũng không bắt chước được.

Tiết Tĩnh An nhất thời không biết phải đối mặt với vị muội muội này như thế nào, nàng đoán rằng, Bình An chắc chắn cũng không coi trọng nàng.

Nàng gắng gượng mỉm cười, chủ động gọi một tiếng: "Nhị muội muội."

Bình An khựng lại, nàng bước đến, khoác tay Tiết Tĩnh An, cuối cùng cũng thở phào một hơi: "Nặng quá."

Tiết Tĩnh An: "..."

Nàng chưa bao giờ thân cận với Tiết Bình An đến vậy, có chút luống cuống.

Thải Chi cười giải thích: "Cô nương lần đầu tiên mang cả bộ trang sức lên đầu, đi được vài bước đã kêu mệt. Nếu không phải ở trong phủ, chắc phải khiêng kiệu mà đi ấy chứ!"

Bình An bĩu môi.

Không biết vì sao, thái độ tùy ý của nàng lại khiến Tiết Tĩnh An cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng.

Nàng đỡ Bình An, cười nói: "Vậy... vậy chúng ta cùng đi nhé."

...

Tiệc tẩy trần chia làm hai khu, nam nữ tân khách ngồi riêng. Tiền viện do Tiết Hãn và những người khác tiếp đón, hậu viện do Phùng phu nhân chiêu đãi các nữ khách. Ai nấy đều là phu nhân quyền quý có tiếng tăm, mang lễ vật đến chúc mừng, vô cùng náo nhiệt.

Vì nói với bên ngoài là Bình An dưỡng bệnh ở nông thôn, các phu nhân dù có đoán ra nội tình từ vụ náo loạn năm xưa cũng không tiện nói thẳng ra.

Chỉ là, trong lòng họ không khỏi hình dung, một vị thiên kim của phủ Quốc Công, dưỡng bệnh ở nông thôn mười năm, kiểu gì cũng nhiễm phải chút khí chất thô tục.

Người nghĩ như vậy đâu chỉ có họ, các tiểu thư khuê các cũng không ít người có cùng suy nghĩ:

"Nghe nói là đạo sĩ bảo nàng ta về quê dưỡng bệnh, ai biết sự thật thế nào."

"Dự Vương hôm nay không đến, có phải cũng không hài lòng..."

"Suỵt, Ngọc Tuệ quận chúa đến."

Ngọc Tuệ quận chúa là cháu gái đích tôn của Đông Cung, phụ thân là Thái Tử, mẫu thân là Thái Tử phi, thân phận vô cùng tôn quý. Hôm nay nàng mặc một thân váy dệt kim tuyến, hơi hếch cằm, liếc mắt nhìn một lượt các khuê nữ.

Các cô nương vội vàng khom người hành lễ, nói: "Quận chúa."

Ngọc Tuệ quận chúa vào thẳng vấn đề: "Vừa rồi các ngươi đang bàn tán về Bình An?"

Một cô nương lanh lợi cười đáp: "Đúng vậy, mọi người đều đang nói về dáng vẻ của Bình An cô nương mười năm trước. Khi ấy nàng đã xinh đẹp rồi, chẳng hay bây giờ thế nào."

Phần lớn các cô nương đều đã mười ba tuổi trở lên, có người vẫn còn nhớ Bình An của mười năm trước.

Ngọc Tuệ khẽ cười, nói: "Còn thế nào được nữa, nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân*. Lớn lên ở thôn quê, mang chút hương vị quê mùa thì có gì lạ."

*Mỗi vùng đất nuôi dưỡng nên những con người có đặc điểm riêng, tính cách riêng, phù hợp với môi trường sống ở nơi đó.

Các cô nương vội nói: "Quận chúa thật biết nói đùa."

Ngọc Tuệ đương nhiên không hề nói đùa. Chỉ là, dù nàng có nói những lời khó nghe đến đâu, đám cô nương này cũng phải tâng bốc, tìm cách bào chữa cho nàng.

Đương nhiên, nàng hiểu rõ nhất. Không cần biết nàng bày ra bộ dạng thế nào trước mặt hoàng tổ phụ và thế nhân, phụ thân nàng và những tâm phúc của Đông Cung căm ghét nhất là Dự Vương phủ. Đông Cung và Dự Vương phủ vốn dĩ là ngươi chết ta sống.

Trước kia, nàng từng cho rằng Tiết Tĩnh An sẽ là Dự Vương phi, đã nhiều lần làm bẽ mặt nàng ta. Nhưng Tiết Tĩnh An chỉ có thể ấm ức trong lòng, nếu đổi thành Tiết Bình An, nàng cũng sẽ làm như vậy thôi.

Đột nhiên, có người lên tiếng: "Đến rồi."

Thì ra Phùng phu nhân dẫn Bình An đến ra mắt các phu nhân trước.

Các cô nương khuê các chưa xuất giá thưởng trà ngắm hoa ở bờ đông hồ Ninh Thúy, còn các phu nhân thì tề tựu ở đình giữa hồ.

Mọi người tập trung tinh thần nhìn, chỉ thấy Phùng phu nhân mặc một thân hoa phục lộng lẫy, nắm tay một thiếu nữ, từ từ đi vào đình giữa hồ.

Có người khó hiểu hỏi: "Đâu rồi, sao ta không thấy?"

"Nhìn về phía sau làm gì? Chính là vị mà Vĩnh Quốc công phu nhân đang dắt tay kia!"

"Là nàng?"

Tất cả đều ngẩn người. Người kia là Tiết Bình An sao?

Trong đình giữa hồ, Phùng phu nhân dẫn Tiết Bình An đến ra mắt các phu nhân: "Bình An, đây là Ninh Quốc Công phu nhân. Lúc con còn nhỏ, bà ấy còn bế con đấy."

Các phu nhân khi nhìn thấy Bình An, trong lòng không khỏi cảm thán: Trước đây nào phải chưa từng thấy mỹ nhân, nhưng hôm nay thật sự là được mở mang tầm mắt!

Đương nhiên, đến độ tuổi của các bà nhìn người chủ yếu xem trọng sự duyên dáng. Đứa bé này tựa như khối ngọc thô thuần khiết, tựa như vượt lên trên sự ồn ào náo nhiệt, mang một vẻ tiên khí phiêu dật, thật sự hiếm có.

Chỉ liếc mắt một cái, không ít phu nhân đã quên mất việc nàng lớn lên ở thôn quê.

Ninh Quốc Công phu nhân chính là một trong số đó.

Bà nắm lấy tay Bình An, càng nhìn càng thấy yêu thích: "Đứa bé này, thật là xinh xắn! Ta thấy so với hồi bé cũng không thay đổi nhiều, thật sự thành tiên nữ rồi!"

Bình An nhìn bà chớp mắt.

Thường xuyên có người khen nàng xinh đẹp, nàng biết mình xinh đẹp nên cũng không lấy làm lạ.

Nhưng Ninh Quốc Công phu nhân lại càng cảm thấy nàng không quan tâm thiệt hơn. Bà sớm đã chuẩn bị lễ vật rồi nhưng vẫn không nhịn được, tháo chiếc vòng tay ngọc lục bảo phỉ thúy trên tay, nhét vào tay Bình An: "Của tốt xứng với người đẹp, vật này, coi như là quà gặp mặt của thẩm mẫu!"

Bình An cũng không hề rụt rè, nàng nhận lấy vòng tay, tư thái đoan trang, giọng nói chậm rãi mà hòa nhã: "Đa tạ thẩm mẫu."

Ninh Quốc Công phu nhân bật cười.

Phùng phu nhân càng vui mừng khôn xiết. Bà biết mà, làm gì có ai lại không thích Bình An nhà bà!

Tiếp đó, Bình An lần lượt chào hỏi các phu nhân. Các phu nhân miệng không ngớt lời khen ngợi: "Vị đạo sĩ kia thật linh nghiệm, đứa bé này nuôi dưỡng thật tốt, không có chút bệnh tật nào!"

Mọi người nắm tay Bình An, hỏi han đủ điều. Hổ Phách bước lên phía trước, nói với Phùng phu nhân đang cười đến không khép miệng được: "Thái thái, Dự Vương phủ đưa lễ mừng đến."

Dự Vương tuy không đến nhưng cũng tỏ chút thành ý. Vương phủ đã phái người mang đến một bức bình phong mười hai cánh bằng gỗ tử đàn chạm hình bách điểu quy sào (trăm chim về tổ).

Phùng phu nhân thầm nghĩ coi như cũng có lòng. Chỉ là, nếu thật sự có lòng, hôm nay hẳn nên đích thân đến dự.

Thôi vậy, bà thu lại nụ cười, nhắc đến Dự Vương, cũng nên để Bình An đi gặp gỡ các cô nương, sau này ở kinh thành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy.

Phùng phu nhân mỉm cười nói với Bình An: "Ta không giữ con ở đây nữa, con đi chơi với các cô nương cùng tuổi đi. Thải Chi, lại đây."

Thải Chi "Dạ" một tiếng.

Bình An cũng không muốn ở lại đình giữa hồ nữa. Các phu nhân thật sự là người tốt, tặng nàng rất nhiều đồ tốt. Nàng ở lại lâu hơn chút nữa, e rằng sẽ lấy hết đồ tốt trên người họ mất.

Ít nhất cũng phải để lại cho họ chút gì chứ.

Lễ gặp mặt mà các phu nhân tặng đều được Thanh Liên thu lại. Đây đều là tài sản riêng của Nhị cô nương, phải ghi chép nhập kho.

Bình An cảm thấy người nhẹ nhõm hơn đôi chút. Nàng rời khỏi đình giữa hồ, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đang đợi ở ngã ba đường.

Ba người cùng nhau đi về phía bờ đông.

Ở bờ đông, các cô nương đều đứng dậy, nhìn về phía Bình An.

Vừa rồi khi nhìn từ xa, họ đã cảm thấy khí chất của nàng khác biệt, chắc chắn là một mỹ nhân. Đến khi lại gần nhìn kỹ hơn, các cô nương đều không nói nên lời.

Có người còn âm thầm tự nhủ, may mà mình không phải tỷ muội với Tiết Bình An. Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An trước đây cũng đoan trang xinh đẹp, nhưng so với Tiết Bình An cũng chẳng là gì cả!

Thần sắc Ngọc Tuệ quận chúa khẽ biến đổi. Nàng vốn định vin vào việc Bình An ở thôn quê mười năm, để làm giảm bớt uy phong của nàng, không ngờ, chiêu này lại không có tác dụng.

Nếu nàng còn tiếp tục nói nàng ta đến từ thôn quê, chỉ càng khiến người ta khâm phục nàng ta thêm. Ở thôn quê mười năm mà vẫn có được khí độ này.

Ngọc Tuệ liếc nhìn Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An, nàng phe phẩy quạt tròn, trong lòng đã có chủ ý.

Trong lúc đó, các cô nương vây quanh Bình An, hỏi han tuổi tác, gọi nhau tỷ tỷ muội muội một lượt.

Bình An đếm thử, bỗng dưng có thêm năm người muội muội.

Muội muội thật tốt.

Đôi mắt nàng long lanh sáng ngời, niềm vui tràn ngập từ tận đáy lòng. Mấy cô nương nhỏ tuổi hơn Bình An bị nàng nhìn như vậy có chút nóng mặt, cũng bật cười một cách khó hiểu.

Bầu không khí nhất thời trở nên hòa thuận vui vẻ, Tiết Tĩnh An cũng từ từ thở phào một hơi.

Nhưng hơi thở này lại thở ra quá sớm, ngay sau đó, liền nghe Ngọc Tuệ quận chúa nói: “Bình An muội muội quả nhiên thích náo nhiệt, chỉ là hai vị tỷ muội kia của muội, chưa chắc sẽ không thích muội đâu.”

Lời này thực sự sắc bén, mọi người không tiện lên tiếng, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa Tiết Tĩnh An, Tiết Thường An và cả Bình An vừa mới gặp mặt hôm nay.

Lời của Ngọc Tuệ hơi quanh co, Bình An chỉ nghe hiểu được một nửa, nàng hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Ngọc Tuệ.

Sắc mặt Tiết Tĩnh An hơi tái, Tiết Thường An tính tình nóng nảy hơn một chút, đáp trả: “Quận chúa có ý gì?”

Bình An suy nghĩ, xem kìa, Thường An cũng không hiểu.

Ngọc Tuệ không tiếp lời nàng, tiếp tục châm ngòi: “Đừng trách tỷ tỷ không dạy muội, đối với những người như các nàng, phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ, nên chèn ép thì cứ chèn ép, bằng không họ sẽ không biết vị trí của mình đâu.”

Lúc này, Bình An đã nghe hiểu.

Tiết Tĩnh An mấp máy môi, nàng từ trước đến nay tự cho mình là trưởng nữ, Ngọc Tuệ rõ ràng đang châm chọc nàng. Nàng nghẹn lời, nhìn về phía những khuê tú trước đây vốn giao hảo với mình, nhưng tất cả đều tránh ánh mắt của nàng.

Trong khoảnh khắc, Tiết Tĩnh An thật muốn tìm một cây cột, đâm đầu chết cho xong.

Tiết Thường An cũng mấy lần định mở miệng, lại do dự một chút, rồi ngậm miệng lại.

Ngọc Tuệ trong lòng vô cùng đắc ý. Những lời này, bề ngoài là nhục nhã Tĩnh An và Thường An, đồng thời cũng đang chế giễu gia phong của Vĩnh Quốc Công phủ không tốt, tỷ muội bất hòa.

Tiếp theo, mặc kệ Tiết Bình An này giải thích tỷ muội của mình hiền lành thế nào, gia phong tốt đẹp ra sao, cũng đều không thể giải thích được. Rốt cuộc, chuyện trong khuê phòng Tiết gia, ai mà rõ được chứ.

Có lẽ không cần đến hai ngày, cả kinh thành sẽ xì xào bàn tán về gia phong của Tiết gia, Tiết gia sẽ mất mặt.

Khí chất của Bình An có tốt đến đâu đi chăng nữa, rốt cuộc cũng từ thôn quê trở về, trăm triệu lần không biết ứng phó với những trường hợp này.

Ngọc Tuệ cong cong khóe miệng, vừa định nói thêm vài câu nữa, thì ngay lúc này, Bình An mở miệng.

Nàng vốn không giỏi ăn nói, nói dài một chút thì sẽ hơi chậm rãi, phát âm mềm mại nhẹ nhàng: “Các nàng là tỷ tỷ và muội muội của ta.”

Hai mắt Tiết Tĩnh An đẫm lệ mông lung nhìn về phía Bình An, Tiết Thường An cũng ngẩn người.

Ngọc Tuệ: “Xì, vậy càng nên đề phòng chứ sao.”

Bình An nhìn Ngọc Tuệ, đáy mắt sạch sẽ như bầu trời sau cơn mưa, nàng mang theo vẻ chân thành bối rối và kinh ngạc, hỏi: “Ở nhà, ngươi cũng đối xử với tỷ tỷ và muội muội của mình như vậy sao?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc