Từ khi tổ mẫu quy y cửa Phật, bà càng ít giao du với bên ngoài. Mỗi năm chỉ có ngày lễ Thiên Thu, khi Hoàng hậu nương nương mở tiệc chiêu đãi các mệnh phụ, bà mới ra khỏi nhà.
Vì vậy, những buổi yến tiệc lớn nhỏ trong nhà, trừ đêm trừ tịch ra, bà đều giao cho con cháu tự lo liệu. Đến bây giờ, việc sớm tối thỉnh an cũng đã giảm bớt nhiều.
Vậy mà Bình An lại dám nói như vậy, tổ mẫu đâu thiếu người hầu hạ!
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An vội vàng cúi đầu, chỉ sợ tổ mẫu không vui, liên lụy đến các nàng. Nhưng đã qua một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy người trên kia nổi giận.
Tiết Thường An khẽ liếc mắt nhìn lên.
Nghe xong câu trả lời của Bình An, lão thái thái vẫn ngồi yên như tượng đá, thần sắc không vui không giận.
Một lát sau, bà nhấp một ngụm trà, trong lúc lơ đãng nếp nhăn giữa mày dường như hơi giãn ra, bà nhàn nhạt nói: "Hôm nay các con đắc tội Ngọc Tuệ quận chúa, ngày sau phải đến tạ lỗi."
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An vội vàng đáp: "Vâng, tổ mẫu."
Bình An lại chớp chớp mắt, đắc tội gì chứ, đắc tội ai? Ngay cả một lời trách cứ cũng không có sao?
Tiếp đó, Tần lão phu nhân lại nói: "Bình An ở lại."
Tiết Tĩnh An vẫn chưa hoàn hồn, cứ như vậy là xong chuyện rồi sao? Thậm chí còn không bị trách mắng?
Tiết Thường An phản ứng nhanh hơn, lập tức nói: "Con cũng muốn hầu chuyện cùng tổ mẫu."
Lúc này, Tiết Tĩnh An mới nghĩ đến, nếu chỉ có mình nàng trở về, Lâm di nương chắc chắn lại nói những lời khó nghe, chi bằng cứ ở lại. Nàng cũng nói theo: "Tổ mẫu, con cũng muốn ở lại."
Lão phu nhân liếc nhìn hai nàng một cái, ngầm đồng ý, rồi gọi Tuyết Chi: "Đem mấy cái đôn tròn đến đây."
Không lâu sau, ba cô nương xinh đẹp như hoa ngồi vây quanh dưới chân Tần lão phu nhân. Bình An ngồi gần Tần lão phu nhân nhất, dung nhan yêu kiều của nàng tựa như một viên bánh bạch ngọc mềm mại, đôi mắt trong veo như nước, cứ nhìn chằm chằm Tần lão phu nhân.
Nhất thời, không ai nói gì cả, nếu Tiết Hãn nhìn thấy cảnh này cũng sẽ khó nén kinh ngạc. Ông đã lâu chưa từng hầu hạ bên gối mẫu thân.
Ngồi không cũng không phải là chuyện hay, Tần lão phu nhân đẩy cuốn kinh thư trên bàn đến trước mặt Bình An, ra hiệu: "Đọc cho ta nghe một đoạn kinh thư."
Lời này nghe có vẻ cứng nhắc vô cùng, không khác gì những mệnh lệnh thường ngày, khiến Tiết Tĩnh An hối hận vì đã ở lại.
Bình An lại không phát hiện ra, nàng cầm lấy kinh thư, nhìn vào những con chữ vuông vắn dày đặc. Nàng nhìn một hồi, lật sang trang tiếp theo, lại lật sang trang tiếp theo.
Đôi mày nhỏ nhắn, hơi nhíu lại.
Tần lão phu nhân: "Sao vậy?"
Bình An lắc đầu, nói: "Không hiểu."
Tần lão phu nhân: "..."
Bình An cũng biết vài chữ, ví dụ như chữ "ta", chữ "Trương", chữ "Bình An", còn có mấy chữ cờ tướng mới học hôm nay. Nhưng cuốn sách này, nàng lật mấy trang rồi cũng không thấy chữ nào mình biết cả, từng chữ từng chữ vẽ thật phức tạp.
Khó quá đi.
Tần lão phu nhân cũng không ngạc nhiên, bà hỏi: "Vậy con muốn làm gì?"
Bình An đẩy cuốn kinh thư trở lại, đôi mắt sáng long lanh: "Tổ mẫu, đọc."
Tần lão phu nhân: "..."
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đều nín thở, trong lòng dâng lên một trận sợ hãi. Bình An không biết chữ thì thôi, lại còn dám bảo tổ mẫu đọc kinh thư. Nàng to gan thật! Ngay cả phụ thân cũng chưa từng yêu cầu tổ mẫu làm như vậy!
Hai người kinh hồn bạt vía, sợ lại chọc Tần lão phu nhân không vui.
Ngay sau đó, Tần lão phu nhân mở kinh thư ra, khuôn mặt bà vẫn nghiêm nghị, nhưng lại chọn một đoạn thấp giọng đọc lên.
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng vểnh tai lên, lắng nghe cẩn thận. Chỉ sợ lão phu nhân đọc xong lại khảo vấn các nàng về đoạn vừa đọc.
Giọng của lão nhân khàn khàn, đọc chậm và kéo dài, giống như một khúc ru ngủ, từng tiếng từng tiếng, kéo những con sâu ngủ của người ta trỗi dậy.
Bình An vốn dĩ đã buồn ngủ, nàng nghe một lúc mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, thân thể càng ngày càng mềm nhũn.
Chỉ một lát sau, nàng gục đầu xuống án kỷ bên cạnh lão phu nhân, hàng mi dài che đi đôi mắt linh động trong veo.
Nàng ngủ rồi.
Nàng vậy mà lại ngủ rồi!
Lần này, trong lòng Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An dâng lên nỗi kinh hãi tột độ. Các nàng dám chắc, cả nhà, cả tộc, chỉ có Bình An mới to gan đến mức dám ngủ ngay trước mắt tổ mẫu.
Tần lão phu nhân bỗng dừng lại, bà nhìn Bình An lại nhìn kinh thư, dường như chưa từng gặp tình huống này bao giờ, cho nên bà cũng không biết phải làm thế nào.
Ba bà cháu ngồi đó, mặt đối mặt nhìn nhau, thoáng chút xấu hổ, hai cô nương lại ngẩn ngơ. Thì ra ở Di Đức Viện cũng có những lúc bình yên như vậy.
Ngoài lo lắng và sợ hãi ra, giữa các nàng và tổ mẫu, hóa ra cũng có thể có cảm giác "xấu hổ" này.
Thật lạ lẫm!
Đúng lúc ấy, Tuyết Chi từ bên ngoài bước vào: "Lão thái thái, Đại thái thái đến."
...
Phùng phu nhân mang theo Hổ Phách, vội vã đến nơi.
Trên đường đi, lòng bà nóng như ngồi trên đống lửa, chỉ sợ Tần lão phu nhân trách phạt Bình An.
Trước kia, khi Tiết Hạo mười ba mười bốn tuổi, có một lần đánh nhau với mấy vị ca nhi của Khánh Thuận Vương phủ. Tần lão phu nhân đã dùng gia pháp, đánh cho hắn ba ngày không xuống được giường!
Tuy rằng Bình An là nữ nhi nhưng lão phu nhân xưa nay là người thiết diện vô tư*!
*Thiết diện vô tư: hành động thẳng thắn, minh bạch, bất chấp khó khăn.
Phùng phu nhân đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Bà bước vào chính phòng, vòng qua tấm bình phong, miệng đã thốt ra: "Mẫu thân, Bình An còn nhỏ, nó nào có hiểu được..."
Lời còn chưa dứt, bà đã chạm mắt với hai thứ nữ và Tần lão phu nhân.
Còn Bình An nhà bà đang nằm úp sấp bên bàn của lão thái thái, bé nhỏ như một cục bông, ngủ say sưa ngon lành.
Phùng phu nhân lập tức cứng đờ người, ngoan ngoãn!
Tần lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: "Nó còn nhỏ? Nó sắp cập kê rồi."
Phùng phu nhân cúi đầu, chỉ trách mình quan tâm quá mà rối trí, vô duyên vô cớ để Tần lão phu nhân có cớ trách móc. Nhưng lão phu nhân cũng không nói gì thêm, bà chuyển giọng: "Bình An được nuôi ở nông thôn mười năm, đến chữ cũng không biết."
Phùng phu nhân thuận theo: "Vâng, con cũng đang nghĩ đến chuyện này."
Tiệc tẩy trần hôm nay, dưới sự sắp xếp của Phùng phu nhân, không có những trò chơi cần biết chữ. Nhưng sau này Bình An nếu đến nhà người khác làm khách, không thể là kẻ mù chữ được, bao nhiêu con mắt ở kinh thành đang nhìn chằm chằm.
Chỉ là, các cô nương trong nhà đều sắp cập kê. Nếu giờ mới mời nữ phu tử, người trong kinh thành vừa đoán liền biết là vì Bình An.
Vĩnh Quốc Công phủ nói rằng đưa Bình An về nông thôn dưỡng bệnh nhưng cũng không đến mức cả chữ cũng không học. Một lời nói dối luôn phải dùng ngàn vạn lời nói dối khác để lấp liếm. Vì vậy, Phùng phu nhân đang rất đau đầu.
Tần lão phu nhân nói: "Dù sao cũng phải biết chữ." Những việc Phùng phu nhân đã cân nhắc, bà còn rõ hơn. Bà khép quyển kinh thư lại, "Ta sẽ vào cung, xin Hoàng hậu nương nương một ân điển."
"Cho Bình An, Tĩnh An và Thường An, làm thư đồng cho Bát công chúa."
Bát công chúa là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của Bệ hạ, rất được sủng ái. Để các nàng làm thư đồng, vừa có thể giúp Bình An biết chữ, lại vừa giúp các cô nương trong nhà lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu, rất có ích cho chuyện hôn sự sau này.
Chỉ có một vấn đề, tuổi của các nàng cũng không còn nhỏ. Dù chỉ làm thư đồng vài tháng nhưng muốn được chọn cũng không dễ. Nếu Tần lão phu nhân chịu ra mặt, với thể diện của bà, mười phần chắc chín sẽ thành.
Lời này vừa nói ra, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An vừa mừng vừa sợ.
Phùng phu nhân cũng vui mừng, Tần lão phu nhân chịu tính toán cho Bình An là tốt nhất. Nhưng bà cũng có lo lắng: "Vừa mới gây chuyện không vui với Ngọc Tuệ quận chúa…"
Tần lão phu nhân: "Chẳng lẽ muốn trốn tránh nó cả đời?"
Tuy bà không tán thành việc tiểu bối gây gổ với hoàng tộc. Nhưng mâu thuẫn đã có thì không nên trốn tránh. Nhân cơ hội này, cùng quận chúa giảng hòa, giữ thể diện cho cả hai, tránh khỏi hậu họa về sau.
Có thể nói là nhất tiễn tam điêu. (Một mũi tên trúng ba đích)
Phùng phu nhân vẫn không yên tâm: "Nếu để Bình An hầu hạ người khác, con sợ nó làm không tốt…"
Tiết Tĩnh An nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, con sẽ làm thay Nhị muội muội."
Nghe thấy Tiết Tĩnh An bảo đảm, Phùng phu nhân lại nghĩ, dù sao mỗi tối khi cửa cung đóng lại, Bình An sẽ trở về, Vĩnh Quốc Công phủ cách hoàng cung cũng không xa.
Coi như, coi như Bình An cho đi học vậy.
Tần lão phu nhân lại liếc nhìn Bình An đang ngủ say sưa, không hay biết gì.
Việc đã định, Phùng phu nhân vội gọi Thải Chi: "Ngủ như vậy không tốt, cõng cô nương về đi."
Bình An mềm mại tựa vào lưng Thải Chi, Phùng phu nhân sợ nàng bị lạnh, còn xin lão phu nhân một chiếc khăn lông dệt hình chim công, đắp lên người Bình An, bọc kín như chiếc bánh ú ngọt.
Không lâu sau, Phùng phu nhân dẫn theo Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An, một đoàn người rầm rộ rời đi.
Di Đức Viện lại đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, năm này qua năm khác, vẫn luôn như vậy.
Tần lão phu nhân ngồi ở vị trí cũ, bà đang nhìn mặt bàn nơi Bình An vừa ngủ.
Tuyết Chi bưng thuốc đến, thấy vậy, nói: "Lão thái thái, hay là ngày mai lại gọi Nhị cô nương đến?"
Tần lão phu nhân thu hồi ánh mắt, bà lạnh lùng nói: "Không cần."
Nàng chỉ mới đến Quốc Công phủ, tâm tính còn thuần khiết, ngày tháng lâu dần, tự khắc cũng sẽ sợ bà thôi.
...
Lúc này, nằm trên lưng Thải Chi, Bình An đang mơ một giấc mơ ấm áp. Trong mơ, nàng và tổ mẫu ngồi dưới gốc cây đa cổ thụ ở đầu làng, cùng nhau chơi cờ.
Chiếu tướng, thắng rồi!
---
Kế hoạch nuôi dưỡng fan only:
Ban đầu:
Phùng phu nhân: "Bình An còn nhỏ."
Tiết Hãn: "Nhỏ chỗ nào?"
Tần lão phu nhân: "Nhỏ chỗ nào?"
Về sau:
Phùng phu nhân: "Bình An còn nhỏ."
Tiết Hãn: "Đúng vậy, Bình An còn nhỏ!"
Tần lão phu nhân: "Nó vẫn còn là một đứa trẻ."
Dự Vương: "?"