Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 20: Giống nhau

Trước Sau

break

Đương nhiên, mối hôn sự này không phải nói bỏ là có thể bỏ.

Lời "từ chối" mà Nguyên thái phi nói, thực chất là xin Vạn Tuyên Đế hoãn lại hôn kỳ cho Bùi Thuyên. Bà và Hoàng đế bàn bạc, Dự Vương mới bắt đầu tham gia triều chính, cần một năm để mọi việc đi vào quỹ đạo, sau đó sẽ bàn lại chuyện thành thân.

Nguyên thái phi nói: "Một năm biến số khôn lường, biết đâu khi ấy triều cục lại đổi khác."

Việc Vạn Tuyên Đế đề nghị nửa năm có vẻ hơi vội vàng. Nhưng có lẽ, ngài cũng đã lường trước được điều gì.

Rời khỏi Thái Thọ cung, Bùi Thuyên mân mê miếng ngọc bội bên hông.

Một năm, biến số quả thực rất nhiều. Bọn họ rốt cuộc muốn biến số gì?

Không hiểu vì sao, hắn nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, đầu ngón tay chợt trắng bệch.

...

Ninh Quốc Công phủ có tai mắt trong cung. Mấy ngày sau, chuyện Vạn Tuyên Đế đến Thái Thọ cung đề cập hôn ước của Dự Vương đã truyền đến Ninh Quốc công phủ.

Ngày hè oi ả, trong khuê phòng đặt chậu băng. Ninh Quốc Công phu nhân vén rèm lên, thấy nữ nhi Từ Mẫn Nhi mặc áo mỏng, đang chơi cờ cùng nha hoàn.

Từ Mẫn Nhi đứng dậy, cất tiếng: "Nương, sao người lại đến đây?"

Ninh Quốc Công phu nhân mỉm cười, ra hiệu cho nha hoàn lui xuống, rồi mới nói chuyện trong cung. Thấy Từ Mẫn Nhi không có phản ứng gì, bà lại nói thêm một câu: "Cứ chờ đợi thế này, Tiết gia kia thật sự sẽ bỏ xa chúng ta."

Từ Mẫn Nhi lẩm bẩm: "Vậy... vậy để phụ thân và đại ca, đi tranh thủ sự ưu ái của Dự Vương phủ..."

Ninh Quốc Công phu nhân: "Con nói gì vậy, họ cũng đã hành động rồi. Nhưng chuyện tiền triều nói cho cùng vẫn khác với chuyện hậu trạch. Dù Dự Vương có hài lòng với họ đến đâu cũng không thể để con làm Vương phi, phải không?"

Lời này quá thẳng thắn, mặt Từ Mẫn Nhi nóng bừng. Nàng cúi đầu, nói: "Nương, người không biết, Vương gia đối với Bình An rất khác."

Ninh Quốc Công phu nhân: "Khác thế nào?"

Từ Mẫn Nhi xấu hổ đến muốn khóc: "Trước đây, hắn đối với Tiết Tĩnh An cũng chẳng khác gì với chúng ta. Lần trước, lần trước nữa đều vậy, chỉ gọi Bình An đến bên cạnh hắn. Con sẽ không trèo cao nữa, vô duyên vô cớ mất mặt!"

Dù sao cũng là nữ nhi Quốc Công phủ, từ trước đến nay không phải chỉ biết xán đến trước mặt nam tử. Tuy nàng chưa làm gì nhiều, nhưng chỉ cần mơ tưởng thôi đã thấy thật đáng xấu hổ.

Ninh Quốc Công phu nhân an ủi nữ nhi, nhớ lại mấy lần gặp Tiết Bình An, rồi lại gật gù như đã hiểu: "Nói vậy, nàng đã lọt vào mắt xanh của Dự Vương? Đứa trẻ đó quả thực rất đáng yêu."

Từ Mẫn Nhi kinh ngạc nhìn bà: "Nương, ai là nữ nhi của người vậy?"

Ninh Quốc Công phu nhân bật cười: "Khen một câu thì sao chứ. Ai nha, có một số việc thật sự cũng đành chịu, không có cách nào, chỉ có một cách cuối cùng."

Từ Mẫn Nhi: "Cách gì?"

Ninh Quốc Công phu nhân: "Các con đều không biết, Bình An năm đó không phải bị đưa về quê dưỡng bệnh mà là bị bắt cóc."

Chuyện này ở kinh thành, phần lớn các phu nhân đều đã đoán được. Dù sao năm đó chuyện cũng không hề nhỏ, nào là phong thành, nào là cấm vệ quân xuất động, náo loạn cả kinh thành. Sau đó các phu nhân cũng rất nghiêm khắc trông coi con cái mình.

Mọi người chỉ ngầm hiểu với nhau, Vĩnh Quốc Công phủ đến đời Tiết Hãn cũng không tồi, không cần thiết phải đắc tội. Nhưng nếu cứ mặc kệ, Tiết gia kia sẽ bay lên cành cao mất.

Nghe xong, Từ Mẫn Nhi giật mình: "Bắt cóc?"

Ninh Quốc Công phu nhân suy tư, nói: "Đúng vậy, đem chuyện này tung ra ngoài là được."

Vạn Tuyên Đế không phải không biết chuyện này. Chỉ là cô nương Tiết gia đã trở về nguyên vẹn, đối với Dự Vương phủ mà nói, cảnh thái bình giả tạo vẫn tốt hơn là thay đổi hôn ước.

Nhưng khi việc này lại trở thành đề tài bàn tán của cả kinh thành, hoàng gia sẽ phải đối mặt với một vấn đề – làm sao họ có thể lấy một đứa trẻ từ nhỏ đã bị bắt cóc?

Có lẽ đến cả Kinh Thi, Sở Từ nàng còn chưa từng đọc qua!

Đến lúc đó, nếu Vĩnh Quốc Công phủ hiểu chuyện, tự khắc sẽ dâng tấu xin từ hôn. Chứ không phải đợi nữ nhi mình rơi vào vòng xoáy thị phi, bị người ta lựa chọn, chê bai, tổn hại thanh danh.

Từ Mẫn Nhi thật sự không thể tưởng tượng được, Bình An lại bị bắt cóc.

Nghĩ đến chuyện này nếu lan truyền trong giới khuê tú sẽ khó xử đến mức nào. Nàng bỗng có chút chùn bước: "Nương, làm sao tung chuyện này ra được? Con không muốn làm."

Ninh Quốc Công phu nhân cười khẽ: "Con tưởng loại chuyện này còn cần chúng ta đích thân ra tay sao? Đem tin tức truyền ra, tự khắc có người ngồi không yên."

...

Tin tức này, tựa như một giọt mực rơi vào làn nước trong, từ từ lan tỏa.

Khi tin truyền đến tai Ngọc Tuệ Quận chúa, nàng trợn mắt: "Thật sao?"

Đại cung nữ đáp: "Thiên chân vạn xác, có người hiếu kỳ nên đã đến Hoàn Nam tra xét, trở về nói là cô nương của Tiết gia kia, trước đây từng bị bắt cóc."

Ngọc Tuệ: "Nàng ta lại bị bắt cóc..."

Những ngày này, Ngọc Tuệ buồn chán vô cùng. Hiện giờ lệnh cấm túc của nàng sắp được giải trừ. Nàng suy nghĩ hồi lâu, lại thấy chẳng có ý nghĩa gì –

Dù nàng dùng chuyện này để chế giễu Tiết Bình An, nhưng nếu hôn sự giữa Vĩnh Quốc Công phủ và Dự Vương phủ tan tành, chưa chắc đã là chuyện tốt. Để làm gương cho thiên hạ, Vạn Tuyên Đế sẽ ban cho Dự Vương một mối hôn sự tốt hơn.

Giống như lúc này, Ngọc Tuệ đã bị Vạn Tuyên Đế và Thái tử mắng cho một trận vì ra tay với Tiết Bình An. Nàng không muốn ngã hai lần ở cùng một chỗ.

Ngọc Tuệ bảo đại cung nữ: "Ngậm chặt miệng lại, chuyện này trước đây không lan truyền, ắt có lý do của nó. Chúng ta cứ giả vờ không biết là được, ta muốn xem, ai dám vạch trần."

Qua mấy ngày sau, Ngọc Tuệ cuối cùng cũng được giải cấm túc, có thể tự do ra vào.

Trên đường đến Tri Hành Điện, đúng lúc nàng gặp Bát công chúa và bốn vị thư đồng. Năm người đi cùng nhau, nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bình An.

Nàng thầm nghĩ trong lòng, người này thật sự bị bắt cóc sao? Vậy trước kia hẳn là đã sống không tốt? Nhưng vì sao trong mắt nàng, lại chỉ thấy được sự rực rỡ không tì vết?

Bắt gặp ánh mắt dò xét của nàng, Bình An ngẩng đầu nhìn lại, chẳng hề tỏ vẻ khó chịu, chỉ khẽ đáp trả bằng ánh nhìn thản nhiên.

Ngọc Tuệ thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ, thật là một người kỳ quái. Nàng đi lên trước, hành lễ với Bát công chúa Bùi Mẫn Quân, nói: "Cô cô."

Giờ phút này gặp lại Ngọc Tuệ, Tiết Tĩnh An vẫn có chút căng thẳng. Thấy Ngọc Tuệ không có ý định bắt chuyện, nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Còn Bình An lẳng lặng quan sát Ngọc Tuệ và Bùi Mẫn Quân. Đây là lần đầu tiên nàng để ý đến cách xưng hô giữa hai người, rõ ràng Bùi Mẫn Quân còn nhỏ tuổi hơn các nàng.

Đại tộc cành lá sum suê, trong kinh thành, chuyện vai vế khác biệt nhưng tuổi tác không chênh lệch nhiều, sớm đã thành quen. Ngay cả Thái tử hiện nay hơn bốn mươi tuổi vẫn là cháu trai của Dự Vương chưa đầy hai mươi tuổi.

Chỉ là trước kia ở Hoàn Nam, Bình An chưa từng thấy qua. Trong nhận thức của nàng, "cô cô" phải là những người phụ nữ cao lớn vạm vỡ, chứ không hề có dáng vẻ thiếu nữ.

Bình An có chút không hiểu.

Bước thêm vài bước, đoàn người đã đến trước cửa Tri Hành Điện. Cách đó không xa, Bùi Thuyên từ một ngả hành lang bên tường cung bước tới. Đáy mắt hắn phủ một tầng u ám, vừa lộ ra vài phần sắc bén cũng đủ khiến người ta rợn người.

Thấy Bùi Thuyên, Bùi Mẫn Quân vội vàng thi lễ: "Hoàng thúc."

Ngọc Tuệ quận chúa cũng theo sau hành lễ: "Hoàng thúc tổ."

Bùi Thuyên nhìn về phía bốn người phía sau Bùi Mẫn Quân. Bình An động tác chậm một bước, lúc này mới học theo hành lễ.

Hàng mi dài đen láy của nàng rũ xuống, nhưng vẻ kinh ngạc mơ hồ trong đáy mắt, hẳn là do gặp phải chuyện gì khó hiểu.

Bùi Thuyên bất giác chậm bước chân. Đáng lẽ hắn phải đi trước, nhưng hắn lại ra hiệu cho đoàn người của Bùi Mẫn Quân: "Vào đi."

Bùi Mẫn Quân liền dẫn theo các thư đồng, nối đuôi nhau đi vào. Ngọc Tuệ cũng đi theo phía trước.

Các nàng đều đã đi vào, Bình An mới cất bước. Bùi Thuyên đi bên cạnh nàng, hắn đi chậm, bước chân Bình An bất giác cũng chậm lại theo hắn.

Chỉ vài nhịp thở, bọn họ đã bị các cô nương phía trước bỏ lại một đoạn ngắn.

Tiết Tĩnh An phát hiện Bình An tụt lại phía sau, đang định quay đầu tìm người, lại bị Tiết Thường An kéo tay. Nàng mới hiểu là Dự Vương có lời muốn nói, liền cúi đầu bước đi.

Thấy vậy, trong lòng Từ Mẫn Nhi cũng căng thẳng, nàng biết mình không nên chen vào.

Bình An cũng dừng bước, nàng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh chớp chớp, vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ. Nàng cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Thuyên như thể trên mặt hắn có hoa.

Rõ ràng là Bùi Thuyên tìm nàng trước, lại như là nàng tìm Bùi Thuyên có việc.

Đợi đến hoàn hồn, Bùi Thuyên phát hiện mình đã buột miệng hỏi: "Muốn nói gì?"

Bình An đáp: "Thúc, tổ?"

Bùi Thuyên khẽ nhướng mày.

Mối quan hệ này rốt cuộc là gì, Bình An thật sự tính không ra. Nàng phồng má, nghiêm túc thở dài một tiếng: "Ngươi... thật là... lớn."

Bùi Thuyên: "..."

Hắn theo bản năng vuốt ve đầu ngón tay, không biết có nên cảm tạ nàng không. ít nhất nàng đã cân nhắc lựa lời, không nói ra chữ "già". Rõ ràng trong mắt nàng câu này cũng không khác "già" là bao.

Hắn đưa tay lên, gõ nhẹ đốt ngón tay lên má nàng, lạnh giọng nói: "Lời nói không thể nói bậy."

Bình An "Ừm" một tiếng, ngậm miệng lại.

Bùi Thuyên nhanh chóng thu tay về, chắp tay sau lưng, ánh mắt mang theo ba phần dò xét, nói: "Sau này, nàng cũng là hoàng thẩm, hoàng thẩm tổ mẫu của người khác."

Những lời này ám chỉ rằng quyền thế sẽ mở rộng, một khi đã thân cận Dự Vương phủ, ắt sẽ kéo theo muôn vàn ràng buộc.

Bình An cũng từ từ há to miệng, trong đôi mắt trong veo của nàng lóe lên một tia ý cười: "Vậy ta cũng sẽ trở nên... rất lớn."

Có chút thú vị nha.

Bùi Thuyên đột nhiên bật cười, cũng phải, nàng chỉ để ý đến thân phận này, chưa từng để ý đến quyền lực.

Đột nhiên, Bình An hỏi: "Làm sao ta trở nên lớn như vậy được?"

Hô hấp của Bùi Thuyên khựng lại, hắn biết rõ nàng chỉ đang thắc mắc chứ không có ý gì khác. Nhưng giờ phút này hắn lại phát hiện, thì ra một năm là quá lâu.

Lẽ ra phải sớm đem nàng thu vào tay áo, giữ chặt bên mình.

Không đợi hắn trả lời, nhìn thấy các tỷ muội và thư đồng đều đã vào hữu Thiên điện, Bình An cũng muốn chạy theo. Nhưng nàng nhớ ra một chuyện, móc từ trong tay áo ra một thứ đưa cho Bùi Thuyên.

Đó là một chiếc thuyền rồng nhỏ xíu được điêu khắc từ quả óc chó, vô cùng tinh xảo, hoa văn rõ nét.

Nàng khẽ nói: "Cho ngươi."

Bùi Thuyên cầm lấy chiếc thuyền rồng chỉ bằng đốt ngón tay, hắn nhìn thoáng qua, đột nhiên hỏi: "Lần này, chỉ tặng một mình ta?"

Bình An lắc đầu.

Bùi Thuyên: "Còn tặng ai, mấy tỷ muội kia của nàng?"

Bình An cảm thấy Bùi Thuyên hỏi thật kỳ lạ, vẫn xòe ngón tay ra: "Tổ mẫu, phụ thân, nương, Trương gia đại ca, Tiết đại ca..."

Nàng lần lượt đếm, sắc mặt Bùi Thuyên cũng càng ngày càng lạnh nhạt.

Đếm xong, Bình An cúi đầu, lấy từ túi thêu bên hông ra chiếc thuyền rồng nhỏ của mình. Nàng khoe ra, giơ tay cho Bùi Thuyên xem.

Trong tất cả những chiếc thuyền rồng nhỏ, chỉ có hai chiếc có màu sắc, kiểu dáng và cả những hình người được điêu khắc bên trong đều giống nhau như đúc.

Nàng cong cong khoé miệng, nói: "Của chúng ta giống nhau."

---

《Một số giáo trình kỳ quái về việc vuốt ve mèo lớn》:

Bình An: Đầu tiên vuốt ngược lông, thoải mái vuốt, sau đó lại vuốt xuôi, xong rồi!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc