Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 19: Ra ngoài chơi

Trước Sau

break

Ba cô nương của Tiết gia, mỗi khi Tiết Tĩnh An và Bình An trò chuyện, Tiết Thường An luôn giữ im lặng.

Nàng và Tiết Tĩnh An từ nhỏ đã so đo nhau từng li từng tí. Nay Bình An trở về, hai người mới bớt đi những xích mích vụn vặt. Nhưng điều đó không có nghĩa họ đã giảng hòa, mà là cả hai đều biết, có tranh cãi, có đấu đá nữa thì cũng chẳng hơn được Bình An.

Ban đầu, nàng xem Tiết Tĩnh An kìm nén tính tình, giả vờ tỷ muội thân thiết với Bình An, chỉ là muốn xem Tiết Tĩnh An có thể đóng vai "tỷ tỷ tốt" được bao lâu.

Nhưng hiện tại, đã lâu như vậy rồi, Tiết Tĩnh An chẳng hề ngấm ngầm làm gì Bình An, thậm chí còn bắt đầu nghĩ cho Bình An, thật sự coi mình là tỷ tỷ.

Tiết Thường An chỉ cảm thấy, thật giả tạo, có lẽ còn có thể thấy cảnh này trong vở kịch nào đó, thật thú vị.

Với tâm trạng đó, nàng chưa bao giờ gần gũi với Tiết Tĩnh An hay Bình An mà luôn đứng ngoài cuộc.

Dù Bình An có nói với Ngọc Tuệ rằng nàng là muội muội thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là đáp trả lời nói của Ngọc Tuệ mà thôi.

Nha hoàn Hồng Diệp xoa bóp đầu gối cho Tiết Thường An, nhỏ giọng nói: "Đã ba ngày rồi mà vết bầm vẫn chưa tan hết. Di nương thật quá nhẫn tâm, từ trước đến nay vẫn vậy…"

Tiết Thường An im lặng.

Như vậy còn may mắn. Năm nàng mười tuổi, gặp phải Ngọc Tuệ quận chúa, bị quận chúa chế giễu một trận. Tính trẻ con bốc đồng, nàng không nhịn được mà dùng lời lẽ đáp trả.

Lần đó, Vương di nương giận nàng không biết giữ mồm giữ miệng, sợ đắc tội quận chúa, càng khiến Phùng phu nhân không vui. Thế nên di nương không chỉ phạt nàng quỳ, mà còn bắt nàng tự tát vào mặt mình liên tục, hết lần này đến lần khác nhận sai.

Nếu nàng tát không đủ mạnh, sẽ có lão ma ma đến tát thay.

Sau lần đó, gần ba ngày nàng không thể ra khỏi cửa. Dù vết sưng trên mặt đã tan từ lâu nhưng dường như vẫn còn mãi ở đó.

Tiết Thường An đưa tay khẽ chạm lên má.

Nàng chỉ là thứ nữ do di nương sinh ra, dù có Quốc Công phủ làm chỗ dựa. Nhưng nếu không được đại thái thái coi trọng, không đủ xuất chúng, cả đời này nàng có thể trông chờ vào điều gì?

Vất vả lắm nàng mới trưởng thành, dung mạo lại hơn Tiết Tĩnh An một bậc, thì Bình An lại trở về.

Tiết Thường An khẽ nhếch môi cười, thôi vậy, ít ra từ khi vị tỷ tỷ này trở về, nàng có thể vào cung làm thư đồng, những chuyện khác nàng không nghĩ nhiều nữa.

Hồng Diệp vừa xoa bóp đầu gối cho Tiết Thường An xong thì bên ngoài truyền đến tiếng cười của Thải Chi: "Tam cô nương, Nhị cô nương có việc đến tìm người."

Tiết Thường An vội ra hiệu cho Hồng Diệp kéo ống quần xuống. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Thải Chi đã dẫn Bình An bước vào phòng. Cả hai đều nhìn thấy vết sẹo trên chân Thường An.

Tiết Thường An lúng túng rụt chân lại.

Thải Chi nói: "Nhị cô nương muốn viết thư nhưng có một chữ không biết viết thế nào. Đại cô nương lại theo thái thái đi dâng hương, chỉ có thể đến tìm Tam cô nương thôi."

Bình An không hề nhắc đến chuyện vừa thấy, chỉ gọi Tiết Thường An một tiếng: "Muội muội."

Sự phớt lờ này khiến Tiết Thường An dễ chịu hơn. Nàng ghét nhất sự quan tâm hỏi han của người khác. Những chuyện đó nàng đều đã trải qua, bây giờ nghe thêm một vài lời an ủi thì có ích gì?

Vì vậy, Tiết Thường An được Hồng Diệp đỡ đến ngồi xuống chiếc ghế rộng bên cạnh bàn dài. Bình An cũng ngồi xuống bên cạnh.

Trên bàn bày biện chỉnh tề nào là Tứ Thư Ngũ Kinh, nào là Nữ Giới, Nữ Luận Ngữ. Chiếc thuyền rồng nhỏ mà Bình An tặng trước đó bị tùy tiện đặt lên một cuốn sách.

Xem ra không hề trân trọng.

Tiết Thường An liếc nhìn Bình An. Bình An rõ ràng đã thấy nhưng lại chẳng để tâm, dường như đồ đã tặng đi rồi thì chẳng còn liên quan gì đến nàng nữa.

Thật không biết, tính tình vị tỷ tỷ này rốt cuộc là lạnh lùng hay ấm áp.

Đương nhiên, dù trong lòng Tiết Thường An nghĩ về Bình An như thế nào, nàng cũng không hề lộ ra nửa điểm trước mặt Thải Chi.

Nàng hỏi Bình An: "Nhị tỷ tỷ, tỷ muốn hỏi chữ gì?"

Bình An đáp: "Chữ Long."

Chữ "Long" quả thật hơi phức tạp đối với một người mới học viết chữ.

Hồng Diệp mang giấy bút đến. Tiết Thường An vén tay áo lên đặt bút xuống. Khi viết, một ý nghĩ xấu xa chợt nảy ra trong đầu nàng. Nàng cố ý thêm một nét ngang vào bên phải chữ Long, thành bốn nét.

Dù sao ở đây ngoài nàng ra, chẳng ai biết chữ.

Bình An nhận lấy tờ giấy viết chữ "Long" thật to. Nàng chăm chú nhìn nó, nghiên cứu hồi lâu, rồi dứt khoát trải bức thư mình muốn viết lên bàn dài.

Chữ của nàng so với kiểu chữ trâm hoa tiểu khải mà các nữ tử thường dùng lớn hơn rất nhiều. Mỗi một nét ngang, nét sổ đều tròn trịa, như muốn véo cho vui vậy.

Tiết Thường An không cần cố ý nhìn trộm cũng có thể thấy rõ những gì nàng viết trên giấy. Đó là những điều nàng nhìn thấy nghe thấy sau khi đến kinh thành.

Bức thư này hẳn là sẽ được gửi về Hoàn Nam.

Tiết Thường An thầm nghĩ, vị Nhị tỷ tỷ này thật ngốc nghếch. Hoàn Nam là nơi nào chứ? Đã trở về Quốc Công phủ, lẽ ra phải đoạn tuyệt với nơi đó, nếu không sẽ khiến Phùng phu nhân không vui.

Nhưng Bình An cầm bút viết rất nghiêm túc, như thể đây là việc quốc gia đại sự, phải trình tấu lên hoàng đế vậy.

Tiết Thường An rảnh rỗi không có việc gì làm, không khỏi chống khuỷu tay, nhìn nàng viết.

Bình An đang viết về chuyện xem thuyền rồng mấy ngày trước. Vừa viết đến chữ "Long" thứ hai, nàng xòe năm ngón tay ra, khẽ thở dài.

Phức tạp quá!

Khi viết đến chữ "thuyền rồng", bút nàng chuyển hướng, vẽ một chiếc thuyền nhỏ. Chỉ phác họa vài nét đơn giản nhưng lại giống hệt chiếc thuyền điêu khắc trên hạt ốc chó trên bàn, sống động như thật, mang một vẻ thú vị riêng.

Tiết Thường An nghĩ, thực ra nàng vẽ tranh cũng không tệ, ít nhất là đẹp hơn nhiều so với viết chữ.

Lúc này, Bình An đã viết xong chuyện thuyền rồng, lật sang một trang giấy khác, lại vẽ hai hình nhân đơn giản, một hình viết chữ "tỷ tỷ", một hình viết chữ "muội muội tốt".

Tiết Thường An vội vàng thu hồi ánh mắt. Muội muội tốt? Nàng đã làm điều gì tốt cho Bình An đâu? Hơn nữa, ai thèm quan tâm nàng ta đánh giá mình thế nào?

Đúng lúc này, Bình An đã viết xong, nàng chu môi thổi cho mực khô, hài lòng thu lại, rồi nói với Tiết Thường An: "Tỷ đi đây."

Tiết Thường An lúc này mới nhìn nàng, khẽ gật đầu: "Ừm, đi đường cẩn thận."

Hồng Diệp đứng ở cửa, mắt không rời bóng hai người khuất dần, lòng đầy ngưỡng mộ: "Đại cô nương được Đại thái thái mang đi dâng hương, chắc là đang xem mắt ai đó. Giờ nàng đã có kinh nghiệm làm thư đồng trong cung, lại thân cận với Nhị cô nương, thái thái nhìn thấy, tất nhiên cũng bắt đầu coi trọng nàng."

Tiết Thường An cười lạnh: "Nếu ngươi muốn, ngươi cứ đến Xuân Hành Viện bảo Nhị cô nương thu ngươi vào phòng. Đừng ở đây chịu khổ chịu tội với ta."

Hồng Diệp vội vàng quỳ xuống: "Cô nương cũng biết ta không có ý đó mà. Nếu cô nương và Nhị cô nương có quan hệ tốt hơn, dù sao cũng không thiệt."

Trong phủ ai cũng biết, chỉ cần đối tốt với Nhị cô nương, ắt sẽ được lợi. Như Lưu ma ma ở Di Đức Viện kia, ngày ngày làm bánh mứt cho Nhị cô nương, thái thái liền thưởng cho không biết bao nhiêu là bạc!

Lưu ma ma nói đó là phận sự, không chịu nhận. Lão thái thái còn nhận thay cho bà ta. Chuyện này, dù là thật tâm hay giả ý, truyền ra ngoài cũng thật tốt đẹp!

Tiết Thường An không muốn nói chuyện, cầm một quyển sách lên đọc.

Đến chạng vạng, đột nhiên, Hồng Diệp hớt hải chạy về, mặt mày hớn hở: "Cô nương, ngày mai chúng ta sẽ chuyển đến Thính Vũ các!"

Tiết Thường An ngẩn người: "Cái gì?"

Thính Vũ các ở đối diện Minh Vu viện, cách Xuân Hành viện cũng không xa. Nhưng việc chuyển ra ngoài đồng nghĩa với việc Tiết Thường An không còn do Vương di nương quản giáo nữa, mà được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Phùng phu nhân.

Phản ứng đầu tiên của nàng là, Bình An đã nói với Phùng phu nhân về việc nàng bị thương ở đầu gối. Phùng phu nhân có lẽ đã đoán ra nên mới cho nàng chuyển ra ngoài.

Vậy Vương di nương có bị Phùng phu nhân đuổi đến điền trang không?

Tiết Thường An sốt ruột, đứng phắt dậy: "Có phải Nhị tỷ tỷ đã nói gì không?"

Hồng Diệp biết cô nương nhà mình vốn mạnh mẽ, ghét nhất việc bị người khác phát hiện mình bị di nương trừng phạt, liền nói: "Ta đã đi hỏi Thải Chi. Thải Chi nói, Bình An cô nương chỉ nói một câu: 'Muốn chơi cùng Tam muội muội'."

Tiết Thường An cúi đầu, cắn chặt môi, lại nói: "Chỉ vì nàng ta muốn chơi với ta, mà ta phải chuyển ra ngoài? Ai muốn chơi với nàng ta chứ?"

Giọng nàng tuy nặng nề nhưng Hồng Diệp lại cảm thấy Tam cô nương không hề giận.

Đây là mệnh lệnh của thái thái, đêm đó Tiết Thường An cũng thu dọn đồ đạc gần xong. Ngày hôm sau, Vương di nương lạnh lùng nhìn nàng chuyển đi.

Ánh mắt bà ấy như thể đang nói: "Ta đã sớm biết ngươi là loại người không đáng tin. Ngày đó đáng lẽ ta nên uống thuốc phá thai."

Chẳng qua, Tiết Thường An cũng không phải là người hay lo nghĩ, những lời như vậy, nàng từ nhỏ đã nghe đến nhàm tai, lúc này lại chẳng mảy may buồn bã. Trước khi rời đi, nàng vẫn buông một câu: "Di nương, sau này người đừng thức khuya chép kinh Phật nữa, không tốt cho mắt đâu."

Trước đây, kinh phật đều do nàng chép thay di nương.

Vương di nương khoát tay, chẳng buồn nói thêm một câu.

Tiết Thường An ngoảnh đầu, khẽ mím khóe môi. Thực ra nàng vẫn còn nhớ rõ, khi nàng còn bé Vương di nương vẫn hay vừa ngâm nga vừa tết tóc cho nàng.

...

Thính Vũ các trồng một dãy chuối tây bên ngoài, khi mưa rơi, tiếng tí tách không dứt bên tai, vì vậy mới được đặt tên như vậy.

Hôm nay trời trong, chuối tây mùa hạ xanh tốt, mướt mát một màu.

Tiết Thường An vừa cùng đám nha hoàn thu dọn đồ đạc xong. Nàng đứng giữa Thính Vũ các mà có chút sợ sệt, nàng thật sự là người muội muội tốt trong miệng Bình An sao? Nếu không, sao Bình An lại làm như vậy? Bình An hoàn toàn có thể không cần để ý đến nàng. Nàng không giống như Tiết Tĩnh An, suốt ngày lẽo đẽo theo sau Bình An.

Bỗng nhiên, sau lưng có tiếng gõ cửa khe khẽ truyền đến.

Tiết Thường An quay đầu lại, Bình An đỡ cửa, đôi mắt trong veo như dòng suối của nàng nhìn Tiết Thường An, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy, gọi: "Muội muội."

Bình An gọi nàng: "Ra ngoài chơi đi."

...

Bình An nhớ kỹ, ở Hoàn Nam muốn tìm trẻ con chơi cùng phải đến tận cửa hoặc đứng ngoài tường gọi to một tiếng. 

Nếu có ai bị phụ thân say rượu đánh, phải nhanh chóng tập hợp thật nhiều thật nhiều trẻ con. Cùng nhau đi gọi người đó, nhất định phải gọi người ra ngoài.

Tiểu Bình An lẽo đẽo theo sau Trương Đại Tráng. Nàng vừa chạy vừa thở hổn hển, giọng nói yếu ớt, chìm trong tiếng la hét của đám trẻ con: "Nhị cô nương, ra, ra ngoài chơi đi."

"Ra ngoài chơi đi!"

Bởi vì bị đánh thật sự rất đau.

...

Thái Thọ cung.

Bùi Thuyên đến thỉnh an Nguyên thái phi.

Trên khuôn mặt vốn thanh khổ của Nguyên thái phi lại có thêm mấy phần u sầu: "Nay Bình An của Tiết gia đã trở về, con cũng đã tham chính. Hôm qua, Bệ hạ có nói với ta chuyện hôn sự của con và Tiết gia."

Bùi Thuyên ngẩn người, mặc dù đã đoán được chuyện này sẽ sớm xảy ra. Nhưng khi nghe những lời này, tựa như một viên đá rơi xuống ao, bỗng dưng gợn lên sóng nước.

Đây quả là một cảm giác mới lạ.

Cái gọi là "thành gia lập nghiệp", thường được nói cùng nhau. Nhưng Vạn Tuyên Đế lại bỏ qua Trương hoàng hậu, đích thân tìm Nguyên thái phi, thái độ vô cùng cung kính. 

Nghĩ đến việc sau này sử sách ghi lại chuyện Vạn Tuyên Đế sắp xếp cho đệ đệ, cũng là một giai thoại. Chỉ là, về phía Trương hoàng hậu, lại thêm một mối oán hận.

Bùi Thuyên rủ mắt, nghe Nguyên thái phi nói: "Hôn sự này, không không tính là tốt nhất."

Mười mấy năm trước, khi Vạn Tuyên Đế ban hôn, rõ ràng chỉ muốn Dự Vương làm một vương gia nhàn tản, một đời không lo phú quý.

Vĩnh Quốc công phủ tốt ở chỗ lập nghiệp bằng quân công, tước vị được kế thừa võng thế.

Trước kia, Tiết Hãn, phụ thân của Bình An, giữ chức quan phẩm cấp không cao trong Đô Sát Viện. Nhưng Vạn Tuyên Đế đã tính toán, đợi Bùi Thuyên đại hôn, Tiết Hãn ắt đã được thăng làm Tả Thiêm Đô Ngự Sử, nắm quyền thanh tra giám sát quan lại, danh tiếng thanh cao.
Nhưng cũng có điểm không tốt, Vĩnh Quốc công đời thứ nhất theo Thánh tổ đánh thiên hạ, trung thành tuyệt đối, giao ra binh quyền, lại định ra tổ huấn của Tiết gia: con cháu Tiết gia chỉ được theo nghiệp văn, không được theo nghiệp võ.

Bởi vậy, con cháu Vĩnh Quốc công chuyển sang đọc sách, mối quan hệ của người nhà với binh bộ, toàn bộ đều hao mòn gần như không còn, không thể nối lại.

Cho đến nay, Tiết Chú, trưởng tử của Tiết gia, tài học không cao. Ở Tân Sơn thư viện hắn thuộc nhóm tuổi hơi lớn, dựa vào phúc ấm tổ tiên, thi Hội thi hai lần đều trượt.

Nhị gia Tiết Hạo càng không giỏi chữ nghĩa, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, vô công rỗi nghề.

Vĩnh Quốc công phủ xuống dốc, gần như là chuyện đã được đoán trước. Đây cũng là lý do trước kia Bùi Thuyên không để ý đến mối nhân duyên này.

Nguyên thái phi và nhi tử ít khi gặp nhau, cũng rất hiểu tâm trạng của Bùi Thuyên. Hắn từ nhỏ đến lớn đều không thuận lợi, đối với những thứ thuộc về mình, tuyệt đối sẽ không thờ ơ mặc kệ.

Tất nhiên coi thường chính là không vui. Cho dù hiện tại vì Ngọc Tuệ mạo phạm mà phạt Ngọc Tuệ, nhưng đó là để giữ gìn thể diện của Dự Vương phủ.

Nguyên thái phi thở dài, nói: "Bệ hạ hỏi ta, có muốn định ngày cưới vào nửa năm sau không."

Bùi Thuyên thân hình bất động, khẽ nắm chặt đầu ngón tay, giọng nói nhàn nhạt: "Ý của Mẫu phi là?"

Nguyên thái phi: "Ta nghĩ, trước kia con cũng không quá để ý Tiết gia, nên đã thay con từ chối."

---

Bùi Thuyên: [Tan vỡ] [Tan vỡ] [Tan vỡ]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc