Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 18: Thuyền rồng

Trước Sau

break

Dọc theo một dãy cầu thang gỗ, thị vệ canh gác lần lượt tránh đường, ba người tiếp tục đi lên.

Tiết Hạo cầm tay áo lau mồ hôi, Trương Đại Tráng thấy vậy, khinh thường nói: "An tâm đi, Dự Vương không phải người xấu đâu."

Nếu thật sự là người xấu, Bình An chắc chắn sẽ không khen hắn đẹp trai.

Lưu công công quay đầu nhìn Trương Đại Tráng. Tiết Hạo trừng to mắt, hận không thể đoạn tuyệt giao tình với hắn ngay lập tức. Tên tiểu tử này, giọng đã to lại còn thích ồn ào!

Nhưng, hắn liếc nhìn Bình An, nhịp tim dần dần ổn định. Nhị muội muội từng gặp Dự Vương tại rừng hoa đào, cũng chẳng làm Vương gia phật lòng, hắn không thể cản trở được.

Đi vài bước, cả ba người đã đến lầu ba của Lâm Giang Tiên.

Khác với lần trước Bình An ghé qua, màn lụa giờ được vén lên, ánh nắng ấm áp chiếu thẳng vào lầu các, những hạt bụi nhỏ li ti nhảy múa trong không khí. Ở giữa phòng có thêm một bức bình phong gỗ đỏ vân mẫu, chạm khắc hình Thường Nga bôn nguyệt, cảnh trí thanh u.

Lưu công công dẫn ba người đến bên lan can, nơi đây đã bày sẵn chỗ ngồi tao nhã, hồ lô sơn son thếp vàng đựng rượu nếp, lại chuẩn bị thêm lò nhỏ đặt một ấm trà.

Trà rượu đã có, nhưng vẫn không thấy bóng dáng chủ nhân.

Biết ba người đang nghĩ gì, Lưu công công nói thêm: “Điện hạ truyền lời, các vị cứ tự nhiên ở đây thưởng ngoạn.”

Xem ra chủ nhân không có ở đây nhưng lại tiếp đãi chu đáo. Tiết Hạo hoàn toàn yên tâm, Trương Đại Tráng cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Lúc này, trên Hạo Giang truyền đến tiếng trống chiêng ồn ào náo nhiệt, trên mặt sông sóng sánh ánh vàng, mười hai chiếc thuyền rồng dàn hàng ngang. Những nam tử mặc đủ loại trang phục, phía dưới tiếng reo hò vang trời, thật náo nhiệt.

Trương Đại Tráng nói: “Vị trí này thật sự quá tốt! So với lầu hai có thể nhìn được nhiều hơn hẳn!”

Tiết Hạo nhỏ giọng: “Đúng vậy, ngươi không nghĩ xem đây là địa bàn của ai.”

Hai người lầm bầm, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Bình An bị tiếng trống chiêng thu hút. Sau khi xem thuyền rồng một lúc, nàng nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía.

Thuyền rồng bắt đầu thi đấu, Trương Đại Tráng vỗ lan can gào thét, Tiết Hạo nói hắn: “Đừng cổ vũ cho đội đỏ nữa, thuyền mà Quốc công phủ chúng ta quyên tiền là chiếc màu xanh!”

Bọn họ hưng phấn hẳn lên nên không để ý rằng Bình An đã đi đến chỗ bình phong vân mẫu.

Một góc bình phong, trong những hoa văn chạm rỗng, một bóng người lờ mờ ẩn hiện.

Sau bình phong, Bùi Thuyên buông bút vẽ xuống, lại bắt đầu phác thảo, đến một đóa hoa cũng không vẽ nổi, hẳn là do bên kia bình phong quá ồn ào.

Hắn đưa mắt nhìn về phía mặt sông, một lát sau, mí mắt khẽ động, tròng mắt hướng sang bên trái.

Nàng đi đến chỗ bình phong thì không đi nữa, cũng không nói lời nào.

Bùi Thuyên một tay nắm lấy bút vẽ, cánh tay hắn buông thõng, mực trên đầu bút rơi xuống, một giọt đen đặc loang ra trên giấy, tựa như phác họa ra màu sắc nặng trĩu nơi đáy mắt hắn.

Bùi Thuyên làm việc xưa nay luôn toàn tâm toàn ý, hắn không thích cảm giác bị phân tâm này.

Một lát sau, hắn nâng bút lên, gác lên nghiên mực, giọng nói lạnh lùng: "Sao không xem thuyền rồng?"

Trong tiếng kêu la của Trương Đại Tráng và Tiết Hạo, giọng nói của Bùi Thuyên không lớn nhưng Bình An đứng gần. Cho nên hai người nói chuyện chỉ có đối phương mới có thể nghe được.

Nàng nghiêng đầu, xuyên qua hoa văn chạm rỗng, nhìn Bùi Thuyên rồi cũng khẽ đáp: “Nhìn ngươi.”

Lời này giống hệt như lần đầu tiên nàng đánh bậy đánh bạ đi vào nơi này rồi nói với Bùi Thuyên.

Đôi mắt Bùi Thuyên hơi lạnh.

Mấy ngày nay hắn đã nghĩ, hôn ước này thuộc về hắn, hắn không thể để người khác nhúng tay vào. Cho dù là bắt nạt, cũng chỉ có mình hắn được bắt nạt nàng.

Nếu nàng muốn cho hắn thứ gì thì phải cho hắn tất cả. Hắn sẽ không chia sẻ với bất kỳ ai, dù chỉ là một miếng mứt hoa quả. Cho dù là chia cho tỷ muội đồng tộc của nàng, huống chi là chia cho nam tử khác.

Đột nhiên, bình phong bị chạm nhẹ.

Bàn tay của Bình An đặt trên bình phong. Xuyên qua những hoa văn chạm rỗng có thể thấy những đầu ngón tay non mềm như cánh hoa của nàng.

Nàng dường như sắp mở cánh cửa này ra, rồi bước vào vậy.

Bùi Thuyên chỉ nghe nàng hỏi: “Ngươi giận rồi.” So với câu hỏi, càng giống một câu khẳng định hơn.

Bùi Thuyên khẽ cười, không đáp mà hỏi ngược lại: “Nàng nói xem.”

Một loạt tiếng xột xoạt vang lên, bàn tay trắng nõn của thiếu nữ rời khỏi tấm bình phong, bước chân cũng đi xa. Bùi Thuyên nghiêng đầu, tận mắt nhìn thấy bóng hình nho nhỏ rời khỏi nơi này xuyên qua hoa văn chạm rỗng.

Hắn nắm chặt tay thành quyền.

Ngay sau đó, phía sau lại truyền đến một loạt tiếng quần áo cọ xát khe khẽ.

Bùi Thuyên có một suy đoán, hắn chậm rãi quay đầu lại.

Bình An từ phía bên kia của tấm bình phong thò đầu qua, nửa thân người còn bị tấm bình phong che khuất. Nàng chỉ nghiêng đầu, dải lụa đỏ buộc trên đầu nàng khẽ lay động.

Nàng nhìn hắn, ánh sáng trong veo nơi đáy mắt lấp lánh như ánh vàng, còn chói mắt hơn cả sóng nước lấp loáng trên sông, dễ dàng rửa trôi tất cả tăm tối.

Trái tim Bùi Thuyên bỗng dưng thắt lại, vẻ lạnh lùng mà hắn gầy dựng mấy ngày nay chợt nứt ra một khe hở.

Bình An nhìn thẳng vào hắn, dường như trong đôi mắt sáng ấy chỉ chứa đựng một mình hắn. Nàng mềm mại lẩm bẩm: “Người giận dỗi là lớn nhất, ngươi muốn gì?”

Dường như có thứ gì đó từ khe hở kia tràn ra. Bùi Thuyên rũ mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc trong đáy mắt hắn, giọng hắn hơi trầm xuống: “Qua đây.”

Bình An bước qua.

Hôm nay nàng mặc váy bách điệt thêu hoa sen màu đỏ tươi, mỗi khi di chuyển, đường cong vạt áo lay động vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, hệt như bước chân của nàng.

Khiến người ta nhìn vào chỉ muốn những bước chân kia sẽ luôn hướng về phía mình mà đến, vĩnh viễn không hướng về phía người khác, dù chỉ là một bước.

Nàng dừng lại trước mặt hắn.

Đáy mắt Bùi Thuyên càng thêm sâu thẳm, hắn hơi cúi đầu nói: “Nếu ta không gọi nàng lên, nàng sẽ đi xem thuyền rồng ở chỗ Từ Nghiên kia sao?”

Giọng hắn rất thấp, hai người đứng cách một bước, không gian bên trong bình phong không lớn, sự rung động nhẹ nhàng khiến vành tai Bình An hơi ngứa. Nàng nhịn không được muốn xoa tai, nhìn thẳng vào Bùi Thuyên hỏi: “Từ Nghiên?”

Từ Nghiên là ai?

Bùi Thuyên: “…”

Hắn khẽ hừ một tiếng, phát ra từ khoang mũi.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến giọng nói của Trương Đại Tráng: "Tiểu muội, muội đi đâu vậy?"

Bình An quay đầu lại, bước ra ngoài bình phong. Bùi Thuyên vươn tay, nắm lấy dải lụa đỏ đang bay lên, nhưng lần này dải lụa trượt khỏi tay hắn.

Hắn bỗng dưng nắm chặt ngón tay.

Bước chân Bình An khựng lại, nàng quay người. Dải lụa đỏ như áng mây phác họa đường nét bên mái tóc nàng, làm nổi bật đôi mắt trong veo. Nàng nhìn Bùi Thuyên rồi lấy ra một vật từ trong tay áo.

Nàng giơ tay đưa đến trước mặt Bùi Thuyên.

Bùi Thuyên im lặng nhìn bàn tay nàng cùng với đồ vật trên tay.

Đó là một chiếc dây buộc tóc màu đỏ hoàn toàn mới, còn quý giá, còn xinh đẹp hơn.

Bình An nói: "Cho ngươi chơi."

Nàng nghĩ, Vương gia có lẽ vẫn thiếu thốn đủ thứ, may mà lần này nàng đã chuẩn bị.

...

Hội đua thuyền rồng bắt đầu thì ồn ào náo nhiệt nhưng kết thúc cũng rất nhanh.

Trương Đại Tráng: "Muội đi đâu vậy, muội không thấy lúc cuối đội đỏ chèo thuyền nhanh như muốn bốc cháy rồi kia…"

Tiết Hạo hứng thú giảm đi: "Đội xanh thua rồi."

Bình An quả thật chỉ xem được đoạn đầu. Nhưng nàng cũng không tiếc nuối, bởi vì nàng đã thấy người nàng muốn thấy.

Vẫn đẹp như vậy.

Vì hội đua thuyền rồng đã kết thúc, ở lại lầu ba cũng chẳng còn gì thú vị. Trương Đại Tráng nói: "Đi thôi, chúng ta xuống dưới dạo phố, ngày thường không có cơ hội tốt như này đâu."

Xuống đến dưới lầu, tiếng rao hàng của các tiểu thương trên phố vang vọng không ngớt. Bình An lập tức bị một món đồ trong số đó thu hút.

Đó là những chiếc thuyền rồng được chạm khắc từ vỏ quả óc chó. Từng chiếc nhỏ nhắn nhưng lại rất tinh xảo.

Tiết Hạo vội vàng lấy túi tiền ra: "Nhị muội muội, muội muốn mua cái này sao? Ta vẫn còn chút bạc."

Trương Đại Tráng cũng nhanh tay lấy túi tiền ra: "Để ta!"

Chủ sạp hàng là một người lanh lợi, nhanh chóng đem những chiếc thuyền rồng nhỏ đưa đến trước mặt Bình An: "Cô nương muốn mua cái nào? Thuyền rồng óc chó này mang ý nghĩa cưỡi sóng đạp gió, vạn sự hanh thông, là điềm lành..."

Bình An đếm đếm, nói: "Mười chiếc."

Tiết Hạo và Trương Đại Tráng giật mình, mười chiếc? Có phải hơi nhiều rồi không?

Chủ sạp hàng mừng rỡ, vừa hay có thể bán hết chỗ thuyền rồng nhỏ còn lại, trên mặt hắn nở nụ cười rạng rỡ: "Cô nương thật tinh tường!"

Bình An nhìn hai vị ca ca. Cả hai vội vàng móc tiền ra rồi cộng lại, vậy mà lại tiêu hết sạch. Vậy thì tốt rồi, không cần tranh nhau trả tiền cho Bình An nữa.

Trương Đại Tráng ngây ngô cười, Tiết Hạo sờ sờ túi tiền trống rỗng. Ai nha, tiền tiêu vặt tháng này lại tiêu hết sạch rồi.

Hắn vừa nghĩ như vậy, liền thấy Bình An đưa cho mình một chiếc thuyền rồng nhỏ: "Nè."

Tiết Hạo vội vàng đón lấy bằng hai tay, nhất thời xúc động. Đây là món đồ đầu tiên Nhị muội muội tặng cho hắn, trời ạ, tốn bao nhiêu tiền cũng đáng!

Trương Đại Tráng cũng nghịch chiếc thuyền rồng nhỏ mà Bình An đưa cho, cười hì hì nói: "Cuối cùng cũng biết vì sao tiểu muội mua nhiều như vậy."

Tiết Hạo vô cùng cảm động, thiếu chút nữa rơi nước mắt, nói: "Chắc là tính cả phần cho mọi người trong nhà... Hừm, không đúng."

Tính cả Bình An, nhà bọn họ cũng chỉ có tám người nhưng Bình An lại mua mười chiếc.

Một chiếc còn lại muốn tặng cho ai?

Tiết Hạo lại tính toán một hồi. Bỗng nhiên, hắn cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên lầu ba của Lâm Giang Tiên thì thấy có một bóng người mơ hồ, không rõ ràng lắm.

Không lẽ...

...

Hôm nay, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cuối cùng vẫn không ra khỏi nhà.

Trước khi Bình An trở về, hai nàng không bị quản thúc nghiêm khắc như vậy. Bây giờ Bình An đã trở về, các nàng vừa nhận được ân huệ của nàng, được vào cung làm thư đồng. Trong thời điểm này bọn họ cũng nhường một bước.

Để tránh bị nói là không biết đủ, còn muốn tranh giành sự nổi bật và niềm vui của người khác.

Thải Chi đưa chiếc thuyền rồng nhỏ đến Minh Vu viện, Tiết Tĩnh An cầm trên tay, không khỏi mân mê vuốt ve. Nàng lại lôi kim chỉ ra muốn may cho Bình An một chiếc túi nhỏ.

Lâm di nương cười lạnh: "Người ta chỉ cần cho con một chút đồ tốt, con đã thích đến thế rồi, nó cái gì mà chả có..."

Tiết Tĩnh An đứng dậy, nói: "Nương, người đừng nói nữa."

Lâm di nương: "Ta nói thật, con lại không thích nghe."

Tiết Tĩnh An lắc đầu: "Nương nói đúng, nhưng đối với con, tranh đấu với Nhị muội muội mới là ngu ngốc."

Bình An chưa từng làm tổn thương nàng lần nào. Mỗi lần Bình An gọi nàng là tỷ tỷ đều rất thật lòng.

Nàng không phải thánh nhân, vẫn sẽ ghen tị với Bình An. Nhưng nàng cũng không có ý định hãm hại nàng, bởi vì Bình An là muội muội của nàng.

...

Lúc này, Tiết gia tam cô nương Tiết Thường An đang quỳ trên đất. Vương di nương, mẹ đẻ của nàng, bắt nàng quỳ.

Mấy năm gần đây, Vương di nương theo Tần lão phu nhân niệm Phật, nhưng tính tình lại càng trở nên ngang ngược.

Trưởng tử của bà, Tiết Chú, vừa sinh ra đã bị ôm đến cho Phùng phu nhân nuôi dưỡng. Quanh năm suốt tháng bà cũng chẳng được gặp mặt một lần. Bây giờ, bà dồn hết hy vọng vào Tiết Thường An.

Nhưng Tiết Thường An vào cung làm thư đồng cũng không quá xuất sắc, bà muốn Tiết Thường An trở thành người giỏi nhất.

Vương di nương lạnh lùng nhìn Tiết Thường An, phất phất tay: "Trở về đi, hôm nay là lễ, đừng quỳ đến mức sinh bệnh, ngày mai vào cung khó ăn nói."

Tiết Thường An được nha hoàn dìu đứng lên.

Nha hoàn Hồng Diệp trong lòng oán hận. Có nhà nào mà di nương lại phạt con gái mình như vậy, không nói đến có đau lòng hay không, ngay cả di nương cũng không có quyền phạt cô nương!

Đáng tiếc, Phùng phu nhân chẳng hề quan tâm đến Tiết Thường An. Vương di nương muốn dạy dỗ thế nào, là chuyện riêng giữa hai mẫu nhi (mẹ và con gái) bọn họ.

Tiết Thường An vừa mới ngồi xuống lại có một nha hoàn khác tới nói: "Cô nương, đây là thuyền rồng nhỏ Nhị cô nương mang về từ bên ngoài, rất xinh đẹp."

Hồng Diệp vui mừng: "Cô nương hôm nay tuy không được ra ngoài xem thuyền rồng nhưng có được vật này cũng rất thú vị. Nhị cô nương xem như thật lòng coi cô nương là muội muội..."

Tiết Thường An hất tay nàng ra: "Ai thèm diễn trò tỷ muội tình thâm cùng nàng ta?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc