Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 17: Mời lên lầu ba

Trước Sau

break

Tiết phủ.

Thải Chi gọi Thanh Liên: "Mau tìm giúp ta bộ y phục Nhị cô nương sẽ mặc vào dịp Đoan Ngọ, chính là bộ lụa mềm vân khói kia..."

Thanh Liên đáp lời, vừa mở rương quần áo ra, đột nhiên nhìn thấy sợi dây buộc tóc màu đỏ đã lâu không gặp. Đó là thứ mà Nhị cô nương mang theo khi trở về từ Hoàn Nam.

Có một dạo không thấy, Thanh Liên còn thầm kỳ quái, kết quả nó lại về rồi.

Bình An vừa mới từ Di Đức Viện trở về, nàng bước nhanh vào cửa liền thấy Thanh Liên đang cầm sợi dây buộc tóc màu đỏ kia.

Ngày đó nó bị một chiếc đai ngọc nạm vàng móc lấy, Lưu công công bên cạnh Dự Vương lấy về đưa cho nàng. Lưu công công muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Bình An chợt nhớ ra, quyển Kinh Thi mà nàng đặc biệt mang theo, còn chưa đưa cho hắn.

Đến tận bây giờ, Bình An vẫn nhớ rõ ánh mắt của Bùi Thuyên, sâu thẳm và lạnh lùng giống như sương trên lá. Chỉ cần khẽ chạm vào, cái lạnh từ đầu ngón tay sẽ thấm vào tận đáy lòng.

Hắn dường như chẳng thiếu thứ gì nữa.

Thanh Liên đang hỏi: "Cô nương, ngày mai có muốn dùng dây buộc tóc này không? Vừa hay hợp với bộ y phục kia."

Bình An giật mình, gật đầu, cứ dùng cái này đi, lâu rồi không dùng đến nó.

Thải Chi ôm bộ y phục trong tay, có chút cảm thán.

Cô nương vẫn còn giữ sợi dây buộc tóc mang từ Hoàn Nam về. Với tình yêu thương mà Phùng phu nhân dành cho cô nương hiện giờ, nếu cô nương muốn về Hoàn Nam thăm nom, cũng không biết Phùng phu nhân có đồng ý không.

Không nghĩ chuyện này nữa, Thải Chi nói với Bình An: "Ngày mai là Đoan Ngọ, phủ chúng ta đã quyên một nghìn lượng bạc trắng cho cuộc đua thuyền rồng. Phu nhân nói, ngày mai các cô nương cùng nhau đi xem."

Nhắc đến thuyền rồng, mắt Bình An sáng lên.

Trước kia vào mỗi dịp Đoan Ngọ, Trương Đức Phúc và Trương Đại Tráng đều dẫn nàng đi châu phủ xem đua thuyền rồng.

Bình An nói: "Cùng đi với Trương đại ca." Từ khi vào cung đọc sách, nàng chưa gặp lại Trương Đại Tráng.

Thải Chi và Thanh Liên nhìn nhau, chuyện liên quan đến Trương gia, cả hai có chút do dự. Đúng lúc ấy, Phùng phu nhân đứng ngoài vách ngăn nghe thấy, bà bước vào vừa cười vừa nói: "Được, để Nhị ca con cùng với Trương gia đại ca dẫn con đi."

Bình An có chút vui mừng.

Phùng phu nhân xoa đầu nàng, trong lòng khẽ thở dài, dù sao Tiết gia cũng đã bỏ lỡ mười năm.

Hơn nữa, giờ đây cả kinh thành đều biết Dự Vương tham chính, sau này Bình An có bị đẩy vào đầu sóng ngọn gió hay không, cũng chưa thể biết được. Chi bằng nhân lúc còn thong thả, cố gắng đáp ứng những mong muốn của nàng.

Ngày hôm sau, các nơi trong Quốc Công phủ đều xông ngải cứu. Trong nhà bếp lớn, những mẻ bánh tống tử nóng hổi nối nhau ra lò, được đưa đến các phòng. Kể cả nha hoàn và tiểu đồng, mỗi người đều có phần.

*Bánh tống tử: bánh làm bằng gạo nếp gói trong lá, luộc chín, món ăn truyền thống vào dịp Đoan Ngọ.

Gần đến giờ Tỵ, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An vẫn chưa đến. Ngược lại trong Xuân Hành viện lại rất nhàn nhã.

Thải Chi biết, các di nương của các nàng nhất định bắt các nàng thêu thùa, để hiếu kính với lão thái thái và đại thái thái, phải đến chiều mới bằng lòng cho bọn họ ra ngoài.

Thải Chi bèn nói với Bình An: "Chúng ta đi Lâm Giang Tiên tìm Nhị gia trước đi."

Thịnh Kinh tổ chức đua thuyền rồng ở Hạo Giang. Lâm Giang Tiên được xây dựng dọc theo Hạo Giang, vốn dĩ đã rất náo nhiệt, hôm nay lại càng nhộn nhịp hơn bởi cuộc đua thuyền, xe cộ qua lại tấp nập.

Ở hành lang lầu hai Lâm Giang Tiên, Tiết Hạo đi hỏi chưởng quầy, Bình An nhìn thấy Trương Đại Tráng. Nàng chớp chớp mắt, nói: "Béo lên rồi."

Trương Đại Tráng: "..."

Dạo này hắn ở kinh thành ăn no ngủ kỹ, rảnh rỗi không có việc gì làm, thịt liền nhiều lên, hắn xoa mặt cười hề hề: "Về Hoàn Nam sẽ gầy lại ngay thôi."

Lại hỏi: "Muội vào cung đọc sách thế nào? Không bị làm khó chứ?"

Bình An lắc đầu, rồi ra hiệu cho Trương Đại Tráng cúi xuống. Nàng hạ thấp giọng, nói: "Hoàng hậu nương nương không phải phượng hoàng."

Trương Đại Tráng: "Ha ha, thì ra là thế!"

Chuyện đế hậu là long phượng luôn là những chuyện xưa mà lão nhân trong thôn thích kể cho trẻ con nghe. Bình An nghe lâu cũng quen, lại chưa từng được thấy bao giờ, đương nhiên là tin thật.

Nghĩ như vậy, Trương Đại Tráng có chút nhớ Hoàn Nam. Nhưng bỏ Bình An một mình ở đây, hắn lại không đành lòng. Trương Đức Phúc và Chu thị mà biết, chắc sẽ đánh hắn chết mất.

Nhân lúc Tiết Hạo đi hỏi chưởng quầy, Trương Đại Tráng lại hỏi: "Lần trước muội cũng thấy... người kia rồi chứ?"

Bình An gật đầu.

Trương Đại Tráng lo lắng: "Muội thấy hắn thế nào? Có thể thành thân với hắn không? Muội yên tâm, nếu muội không thích hắn, đại ca có thể đưa muội về Hoàn Nam, nhà chúng ta vẫn nuôi nổi muội."

Lời của Trương Đại Tráng hơi dài, Bình An từ từ lắng nghe, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Hắn đẹp trai."

Nàng chưa từng thấy nam tử nào đẹp đến như vậy.

Trương Đại Tráng nghe giọng điệu khẳng định của Bình An, có chút yên tâm, lẩm bẩm: "Đẹp trai còn hơn xấu trai, hắn mà không đẹp trai cũng đừng hòng xứng với muội!"

Đang nói chuyện, Tiết Hạo trở lại, Trương Đại Tráng vội ngậm miệng.

Tiết Hạo tức giận đùng đùng, chưởng quầy đi theo sau Tiết Hạo nịnh nọt nói: "Tiết nhị gia, lần này đúng là ngoài ý muốn..."

Trương Đại Tráng: "Sao thế?"

Chưởng quầy lau mồ hôi: "Phòng trên lầu hai vẫn luôn dùng tên của Tiết nhị gia để giữ chỗ. Nhưng tháng trước Tiết nhị gia không trả tiền, ta tưởng ngài không cần nữa, thêm nữa tháng năm có hội đua thuyền rồng, rất nhiều người muốn đặt phòng. Cho nên, cho người khác thuê trước..."

Rõ ràng là Tiết Hạo không trả tiền, Trương Đại Tráng lập tức bênh vực: "Đó là chúng ta không đúng."

Nghe xong lời Trương Đại Tráng nói, Tiết Hạo càng thêm bực tức. Hắn đã dùng hết tiền để mời Trương Đại Tráng ăn uống chơi bời, bản thân lại quên mất phải để dành một khoản trả cho Lâm Giang Tiên!

Nhưng Lâm Giang Tiên này cũng thật quá đáng, với thân phận của hắn, chẳng lẽ lại không thể thiếu nợ một tháng sao?

Tiết Hạo mắng chưởng quầy: "Ngươi không muốn làm ăn với ta thì nói sớm, đỡ cho chúng ta phải tốn công vô ích một chuyến!"

Trương Đại Tráng lúc này mới hoàn hồn, hùa theo: "Đúng vậy, chúng ta đã đến rồi, bây giờ những nơi khác đều hết chỗ, còn có thể đi đâu xem thuyền rồng nữa!!!"

Bình An vội bịt tai lại.

...

Lầu ba của Lâm Giang Tiên.

Khác hẳn với tiếng ồn ào náo nhiệt vọng lên từ lầu một và lầu hai, nơi này vẫn giữ vẻ thanh u tao nhã như cũ. Những tấm sa mỏng rủ xuống đều được vén lên, để gió hè lùa vào mang theo hơi mát từ mặt sông thổi tới.

Đột nhiên một tiếng hô lớn từ dưới lầu vọng lên, khiến bút vẽ trong tay Bùi Thuyên khựng lại, bức "Hạ Hà đồ" (tranh hoa sen mùa hạ) bị hỏng mất.

Thấy vậy, Lưu công công nhíu mày, sai người xuống xem xét.

Chốc lát sau, thị vệ trở lại, bẩm báo: "Là công tử và cô nương của Vĩnh Quốc Công phủ. Vì Lâm Giang Tiên không sắp xếp được phòng riêng cho họ nên họ đang bất mãn."

Lưu công công liếc nhìn Bùi Thuyên, Bùi Thuyên thần sắc thản nhiên, không chút biến sắc, dường như chẳng nghe thấy gì. Hắn chỉ xắn tay áo rồi trải một tờ giấy vẽ mới.

Lưu công công hỏi: "Là vị công tử, cô nương nào?"

Thị vệ đáp: "Là Nhị công tử và Nhị cô nương. Vừa rồi, thuộc hạ thấy công tử của Ninh Quốc Công phủ đang nói chuyện với họ, chắc là mời họ đến phòng riêng cùng nhau xem đua thuyền rồng."

Lần này, đuôi lông mày Bùi Thuyên khẽ nhướng lên.

...

Lầu hai.

Có lẽ là giọng nói của Trương Đại Tráng quá lớn, cửa một gian phòng khác mở ra, lại thấy Từ Mẫn Nhi và một nam tử bước ra.

Từ Mẫn Nhi thấy Bình An thì sửng sốt, cười cười: "Bình An muội muội."

Nam tử kia chính là huynh trưởng của Từ Mẫn Nhi, thế tử Ninh Quốc Công phủ - Từ Nghiên.

Tiết Hạo nhìn thấy Từ Nghiên, càng cảm thấy mất mặt, hận không thể túm Trương Đại Tráng và Bình An rồi độn thổ mà đi. Nhưng Từ Mẫn Nhi đã chào hỏi Bình An.

Từ Nghiên cũng thấy Bình An, hôm đó sau khi trở về, hắn đã hỏi kỹ muội muội, biết cô nương cho mứt hoa quả chính là Nhị cô nương của Vĩnh Quốc Công phủ.

Trước kia chỉ nghe nói Nhị cô nương lớn lên ở nông thôn này có khí độ bất phàm. Đến khi thật sự gặp được, hắn mới hiểu là có ý gì.

Lập tức, hắn giữ đúng lễ nghi, không nhìn về phía Bình An, chỉ chắp tay với Tiết Hạo và Trương Đại Tráng, nói: "Hai vị công tử, trong phòng chúng ta vẫn còn chỗ, nếu không chê chật chội, xin mời vào đây."

Trương Đại Tráng chưa từng được người khác gọi là "công tử", không biết phải đáp lại thế nào. Tiết Hạo lại có vẻ xấu hổ, phòng của Từ Nghiên có lớn hay không, hắn có thể không rõ sao? Chính là Từ Nghiên đã chiếm phòng riêng của hắn!

Khó trách tại sao Lâm Giang Tiên này không giữ chỗ cho hắn, đều là con cháu Quốc Công phủ. Từ Nghiên đã làm quan, chức quan còn to hơn nhiều so với chức quan hắn bỏ tiền mua ở Công bộ.

Trong lòng Tiết Hạo tức tối, nói: "Không cần, chúng ta xuống lầu một xem vậy."

Trương Đại Tráng không hiểu nguyên do: "Lầu một có thể nhìn thấy gì, không bằng lên lầu ba?"

Lầu ba? Hắn vừa dứt lời, mấy người còn lại đều sửng sốt.

Từ Mẫn Nhi bật cười trước, nói: "Công tử không biết sao, lầu ba không phải nơi mà người thường có thể lui tới."

Trương Đại Tráng lý lẽ hùng hồn nói: "Ta đương nhiên biết, nhưng thân phận của muội muội ta cũng không tầm thường, sao lại không thể đi?"

Tiết Hạo nghe vậy, mặt nóng bừng. Đúng là Bình An có hôn ước với Dự vương nhưng Dự vương rất ít khi bày tỏ thái độ. Lần trước hắn ở chỗ Dự Vương cũng không được hòa nhã, lần này lại càng mất mặt hơn!

Hắn nghiến răng ken két, thật hận không thể cho Trương Đại Tráng một quyền.

Từ Mẫn Nhi lại nhìn về phía Bình An.

Hôm đó ở trong cung, Dự vương đúng là đã gọi Bình An. Nhưng mấy ngày sau đó, không còn chuyện như vậy nữa. Dự vương thấy mấy người thư đồng của nàng đều làm như không thấy, vô cùng lạnh nhạt.

Nàng thấy vậy, liền hỏi Bình An: "Bình An muội muội, muội nghĩ thế nào?"

Từ Nghiên lúc này mới theo lời muội muội, nhìn về phía Bình An.

Bình An hôm nay búi tóc song hoàn, dùng dây buộc tóc màu đỏ, phối thêm trâm hoa màu hồng phấn, mặc một thân váy áo màu hồng nhạt, càng tôn lên vẻ đẹp thanh tú của nàng. So với lần đầu gặp trong cung, nàng lại có thêm vài phần ngây thơ đáng yêu.

Bình An nhìn về phía cầu thang lầu ba không xa, nghĩ một lát rồi nói: "Ta muốn đi."

Từ Mẫn Nhi "phụt" một tiếng bật cười, giống như đang cười Bình An ngây thơ hồn nhiên. Nhưng suy cho cùng, chẳng phải nàng đang cười nhạo Bình An không biết tự lượng sức mình sao?

Ngay cả một gã thô lỗ như Trương Đại Tráng cũng nhíu mày, thầm nghĩ: Muội tử nhà ta nói muốn đi, ngươi cười cái rắm gì.

Ngay sau đó, ở chỗ cầu thang lên lầu ba, một người bước nhanh tới, là Lưu công công đi theo bên cạnh Dự Vương.

Lưu công công khom người, hướng về phía Bình An nói: "Mời chư vị lên lầu ba."

Từ Nghiên ngẩn người, nụ cười của Từ Mẫn Nhi cũng cứng đờ nơi khóe môi.

Tiết Hạo há hốc mồm kinh ngạc, khó có thể tin. Trương Đại Tráng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút, vị muội phu này cũng coi như hiểu chuyện.

Chỉ có Bình An vẫn bình thản gật đầu, nàng nói với Tiết Hạo và Trương Đại Tráng: "Đi thôi."

Khi Tiết Hạo bước đi, còn có chút cảm giác không chân thực - hắn, hắn cũng có thể đi sao?

Trong lòng Từ Mẫn Nhi căng thẳng, bước lên phía trước một bước, Lưu công công giơ tay ngăn lại: "Cô nương dừng bước, Vương gia chỉ mời Bình An cô nương và những người đi cùng."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc