Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 16: Cho ta?

Trước Sau

break

Hôm sau, trong buổi đại triều hội mười ngày một lần, Bùi Thuyên thay đổi mãng bào, tháo ngọc quan xuống, đội mũ quan có dải lụa thả sau gáy, mặc viên lĩnh bào* màu xanh lam, tay cầm hốt**, đứng trong hàng ngũ quan lại, như hạc giữa bầy gà, tuấn tú nổi bật.

*Viên lĩnh bào: loại áo bào có cổ tròn, thường là quan phục của quan lại.

**Hốt: một tấm thẻ dài, hẹp, thường làm bằng ngọc, ngà voi hoặc gỗ, quan lại cầm khi vào chầu vua, dùng để ghi chép hoặc che miệng khi nói chuyện với vua.

Theo lệ cũ của Đại Thịnh, các hoàng tử trừ Thái tử khi vào triều đều mặc quan phục như các quan lại quan. Trước kia Dự Vương cũng từng thượng triều nhưng chưa từng tham gia chính sự. Hiện giờ lại bỏ đi uy nghi của Vương gia, đổi sang quan bào chính lục phẩm.

Dự Vương tham chính.

Chức quan trên danh nghĩa tuy nhỏ nhưng thực tế còn phải xem Vạn Tuyên Đế có chịu ủy quyền hay không. Nếu không, cho dù Dự Vương có lên làm Hộ bộ thượng thư cũng chỉ là hư chức.

Mà trong buổi triều sớm hôm nay, những việc Vạn Tuyên Đế giao cho Dự Vương lại đều là thực quyền.

Nhìn lại Đông Cung, Thái tử cáo bệnh.

Rõ ràng đang là đầu hạ, các quan lại trong triều, lại ngửi thấy một chút ý lạnh của mùa thu.

Trong đại điện Phượng Nghi cung, thoang thoảng mùi long não, lạnh lẽo. Trương hoàng hậu đầu đội mạt ngạch thêu hoa văn hình con dơi, cung nữ đang xoa bóp thái dương cho bà. Từ đêm qua, bà đã bị chứng đau đầu, đến giờ vẫn chưa khỏi.

*Mạt ngạch: là một loại khăn hoặc dải vải đeo trên trán, dùng để trang trí, cố định tóc hoặc giữ ấm. Hình con dơi thường tượng trưng cho sự may mắn, hạnh phúc trong văn hóa Trung Quốc

Thái tử phi Lý thị ngồi ở phía dưới, nước mắt lưng tròng: “Đông Cung đã sớm đoán trước được. Chức quan của Vương gia không lớn nhưng bệ hạ còn muốn Vương gia đến Tri Hành điện…”

Thánh tổ khai quốc có nói: "Biết mà làm, làm để biết, mới có thể trị thiên hạ."

Bởi vậy, hoàng tử từng đọc sách ở Tri Hành điện chưa chắc sẽ kế thừa đại thống. Nhưng trữ quân kế thừa đại thống nhất định phải đến Tri Hành điện, để tuân theo tổ huấn, như vậy mới chính thống.

Trước kia Bùi Thuyên theo học Đại học sĩ, tuy là đãi ngộ độc nhất vô nhị. Đông Cung thấy vậy, nhưng cũng biết không tính là chính thống. Nay, Vạn Tuyên Đế lại cho Bùi Thuyên đến Tri Hành điện.

Đông Cung tự oán hận, rốt cuộc ai mới là huyết mạch của Vạn Tuyên Đế? Vạn Tuyên Đế thật sự coi mình là thánh nhân rồi sao? Cơ nghiệp khó khăn lắm mới đến tay, giờ lại phải nhường cho Dự Vương sao?

Vậy Dự Vương tôn Tiên Đế làm phụ thân, tôn Vạn Tuyên Đế làm huynh trưởng, Thái tử kẹp ở giữa, thì tính là gì? Ngày sau Thái tử đăng cơ, chẳng phải sẽ trở thành vị hoàng đế khó xử nhất của Đại Thịnh sao?

Đương nhiên, lời đại nghịch bất đạo này, cho dù trong lòng Lý thị bất mãn đến đâu cũng không dám nói ra.

Trương hoàng hậu nhắm mắt: “Thánh chỉ đã ban, kim khẩu ngọc ngôn, sao có thể thay đổi?”

*Kim khẩu ngọc ngôn: lời vàng ý ngọc.

Lý thị lau nước mắt, nói sang chuyện khác: “Cũng phải, thần thiếp thấy Ngọc Tuệ cả ngày ở trong nhà, rất vô vị, đau lòng mà thôi.”

Nhắc đến Ngọc Tuệ quận chúa, Trương hoàng hậu cũng không đành lòng, bất giác nhớ đến Tiết gia. Nếu không phải Tần lão phu nhân tiến cung yết kiến, bà cũng tuyệt đối không để cô nương Tiết gia vào cung làm thư đồng cho Bát công chúa.

Bà và Tiết gia càng ngày càng xa cách từ sau khi Bình An bị bắt cóc. Đến nay, bà còn chưa gặp qua Tiết Bình An.

Nghe nói nàng ở nông thôn dưỡng bệnh mười năm, hiện giờ khí độ bất phàm, không hề giống thôn phụ, bà cũng tò mò.

Trương hoàng hậu gọi ma ma: “Đưa các thư đồng của Bát công chúa đến đây, bản cung còn chưa gặp các nàng.”

Không lâu sau, ma ma dẫn bốn vị cô nương tiến vào, lần lượt là ba vị cô nương của Tiết gia và Từ Mẫn Nhi của Ninh Quốc Công phủ. Bốn người đều cúi đầu, quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi điện hạ.”

Bọn họ tuổi còn trẻ, dáng người thon thả, mỗi người một vẻ. Chỉ có một người trong đó, vai lưng có phần gầy guộc nhưng tư thái nhẹ nhàng, dường như tách biệt với trần thế, tiên tư dật mạo*.

*Tiên tư dật mạo: dáng vẻ và dung mạo như tiên, thoát tục.

Trương hoàng hậu: “Ngẩng đầu lên.”

Các cô nương ở phía dưới lần lượt ngẩng đầu, Trương hoàng hậu đảo mắt nhìn qua khuôn mặt của các nàng, dừng lại ở trên người nữ hài sớm đã thu hút sự chú ý của bà.

Bà liếc mắt một cái liền nhận ra, nàng chắc chắn là Tiết Bình An.

Trương hoàng hậu đã từng bế tiểu Bình An, khi đó tiểu nữ hài như tiên đồng, xinh xắn như búp bê tuyết, bản thân bà nhìn cũng rất thích.

Hiện giờ nữ nhi Tiết gia đã trưởng thành, rất giống khi còn nhỏ nhưng lại xinh đẹp hơn, quả là một khuôn mặt phù dung, mày mắt tinh xảo, da dẻ mịn màng, dáng vẻ uyển chuyển. Nàng ở đâu, nơi đó liền bừng lên một sắc thái tươi sáng.

Điều đáng quý nhất là mặt mày của nàng vẫn giống như năm đó, trong trẻo, sáng ngời, rực rỡ, thuần khiết.

Quá sạch sẽ.

Trương hoàng hậu nghĩ, một nữ tử như vậy, e rằng không chế ngự được Dự Vương.

Vì Ngọc Tuệ bị cấm túc, ít nhiều có liên quan đến Tiết Bình An. Trương hoàng hậu gọi các nàng đến là có ý răn đe, nhưng đến lúc này bà lại do dự.

Thái tử phi Lý thị thấy Trương hoàng hậu không nói gì, bèn nói với bốn người: “Nghe nói các ngươi ở Vân Đào sơn trang, chơi cả một ngày?”

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An không đáp, Từ Mẫn Nhi nói: “Bẩm điện hạ, đúng vậy. Hiện giờ hoa đào nở đợt cuối mùa, nếu muộn thêm chút nữa chỉ sợ hoa cũng tàn hết.”

Lý thị cười lạnh: “Đáng tiếc, còn hơn mười ngày nữa Ngọc Tuệ quận chúa mới có thể ra ngoài đi dạo, đạp thanh du ngoạn giống như các ngươi.”

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An lúc này mới hiểu ra, hóa ra Phượng Nghi cung triệu kiến các nàng là vì chuyện này, tức khắc tim như muốn nhảy lên đến cổ họng.

Từ Mẫn Nhi biết chuyện này không liên quan đến mình, nàng ngậm miệng lại. Nhìn thấy Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An căng thẳng, trong lòng nàng có chút buồn cười.

Trước kia, Tiết gia vì mối hôn sự này mà khiến Đông Cung không vui, chịu không ít liên lụy. Nhưng đó là chuyện trước kia, ngày sau Bùi Thuyên tham chính, Đông Cung sẽ không thể công khai nhắm vào Dự Vương phủ.

Thời cơ này vừa hay, Ninh Quốc công phủ nên thiết lập quan hệ với Dự Vương phủ.

Lúc này, hai người kia đang cúi đầu không dám nói gì. Từ Mẫn Nhi có chút tò mò, không biết Bình An có phải cũng đang sợ hãi, nên lặng lẽ nhìn về phía Bình An.

Vừa nhìn, Từ Mẫn Nhi ngẩn người, ba người bọn họ không dám manh động, Bình An lại ung dung, không hề bị lời nói của Thái tử phi ảnh hưởng.

Thậm chí, nàng dường như còn đang nghiêm túc nhìn Trương hoàng hậu.

Từ Mẫn Nhi còn nghi ngờ mình nhìn lầm, làm sao nàng dám? Nhìn lại lần nữa.

Bình An đúng là đang nhìn Trương hoàng hậu.

Trương hoàng hậu hạ giọng, Từ Mẫn Nhi vội vàng cúi đầu.

Bình An vẫn như cũ thản nhiên nhìn thẳng.

Theo lý mà nói, con cái quan lại không được nhìn thẳng vào Hoàng hậu như vậy. Nhưng đôi mắt Bình An trong veo, ánh mắt không hề mạo phạm. Bị nàng nhìn giống như mình mang trong mình tài năng gì đó ghê gớm, được nàng nhìn nhiều hơn một chút mới tốt.

Trương hoàng hậu không khỏi sờ lên mạt ngạch trên trán.

Lý thị thấy Bình An không hề kinh sợ, trong lòng có chút không vui, lại nói: “Tiết Bình An, Ngọc Tuệ bị Dự Vương trừng phạt, cấm túc ở trong nhà, ngươi không có gì muốn nói sao?”

Bình An lúc này mới chuyển ánh mắt, nhìn sang Thái tử phi một chút. Nàng suy nghĩ một chút, thì ra mấy ngày nay Ngọc Tuệ không đến Tri Hành điện là do bị nhốt ở nhà.

Nàng có chút hâm mộ, khẽ nói: "Không cần vào cung đọc sách." Thật tốt, chuyện tốt như vậy, Vương gia lại không làm cho nàng.

Trương hoàng hậu: "..."

Trong phút chốc, sắc mặt Lý thị đen như đáy nồi, hay cho một Tiết Bình An, vậy mà lại dám châm chọc Ngọc Tuệ!

Nàng ta vừa định mở miệng, Trương hoàng hậu liền nói: "Được rồi, các ngươi trở về đi."

Bốn người lại hành lễ, đứng dậy lui ra khỏi Phượng Nghi cung.

Gọi người đến, còn chưa kịp ra oai phủ đầu, lại nhẹ nhàng thả bọn họ đi như vậy, Lý thị không phục: "Mẫu hậu!"

Trương hoàng hậu lạnh giọng: "Đầu óc ngươi cũng không tỉnh táo giống như Ngọc Tuệ rồi sao, muốn ở trong cung làm nhục nữ hài Tiết gia?"

Lý thị vội đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp biết sai."

Trương hoàng hậu nhớ tới đôi mắt của Tiết gia Bình An, bà sống hơn năm mươi năm, làm sao không nghe ra câu "Không cần vào cung đọc sách" kia là thật lòng?

Nàng thật sự cho rằng như vậy, so với việc vào cung làm thư đồng để được lợi. Nàng lại cảm thấy, ở nhà ăn ăn uống uống, cũng rất thú vui.

Nếu không phải đây là cô nương Tiết gia, Trương hoàng hậu thật sự sẽ bật cười. Dù sao, trong chốn thâm cung này không thiếu những kẻ khéo ăn khéo nói, nhưng lại không có ai ngốc nghếch biết nói lời thật lòng.

Người ngốc có phúc của người ngốc.

Nếu Ngọc Tuệ có được ba phần tâm tính của nàng, cũng sẽ không làm ra chuyện giữa thanh thiên bạch nhật, lừa người đi thay quần áo.

Tuy rằng Trương hoàng hậu yêu thương Ngọc Tuệ, lần này là do Ngọc Tuệ quá bất cẩn.

Thôi vậy, bà ra hiệu cho ma ma tháo chiếc mạt ngạch của mình xuống, lại nói: "Đều là trẻ con."

Chuyện của người lớn, hà tất phải liên lụy đến trẻ con.

...

Rời khỏi Phượng Nghi cung, Bình An vẫn còn hồi tưởng.

Các lão nhân gia quây quần dưới gốc cây đa ở nông thôn thường nói, hoàng đế và hoàng hậu là rồng phượng, là thiên mệnh của Đại Thịnh.

Hôm nay nàng đã tận mắt nhìn thấy, Hoàng hậu không phải phượng hoàng mà là người. Vậy Hoàng đế chắc cũng không phải rồng mà cũng là người. Sau này về Hoàn Nam, nhất định nàng phải kể cho mọi người nghe.

Còn Tiết Tĩnh An trong lòng lại rất lo lắng: "Hoàng hậu nương nương sẽ không ghét bỏ chúng ta chứ?"

Tiết Thường An liếc nhìn Từ Mẫn Nhi, mới nhỏ giọng nói: "Đại tỷ tỷ, những lời này không nên tùy tiện nói."

Tiết Tĩnh An im lặng, Từ Mẫn Nhi liền nói: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không nói lung tung đâu, còn cả những lời Bình An muội muội nói trong điện nữa..."

Vừa nói, ba người cùng nhau nhìn về phía Bình An.

Từ Mẫn Nhi có chút khó chịu, những lời Bình An vừa mới nói, nghe qua chính là đang châm chọc Quận chúa không cần đọc sách.

Thế nhưng, nàng nói như vậy, Trương hoàng hậu lại không nói gì, thả các nàng ra ngoài. Chẳng lẽ, bất kính với Hoàng hậu cũng được sao?

Tiết Thường An cũng có chút suy tư, Tiết Tĩnh An lại rất cảm kích Bình An.

Nàng là người lớn tuổi nhất trong số các cô nương Tiết gia, nếu để nàng đáp lời Hoàng hậu, nàng nói chuyện không lắp bắp đã là tốt lắm rồi, huống chi trả lời đến mức khiến Trương hoàng hậu vừa lòng.

Quả nhiên sau khi Bình An trở về, chuyện nàng gặp được đều là chuyện tốt.

Ba người họ mỗi người một tâm tư, Bình An lại mở chiếc túi đeo bên người ra, lấy ra một chiếc hộp tròn tráng men nhiều màu.

Mở ra, bên trong có bốn miếng mứt táo đỏ, rất đầy đặn. Nàng chia cho Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An, rồi ăn một miếng mứt táo để trấn an tinh thần.

Từ Mẫn Nhi không đợi Bình An hỏi, liền khoát tay: "Ta không thích ăn đồ ngọt."

Bình An kỳ quái nhìn nàng ta một cái.

Một lát sau, bốn người cuối cùng cũng trở về Tri Hành điện, lại thấy tả thiên điện của Tri Hành điện vốn luôn đóng cửa, hôm nay đã mở ra. Việc dọn dẹp đã hoàn thành từ hôm qua, bên trong sạch sẽ không một hạt bụi.

Tả thiên điện* của Tri Hành điện là nơi dành cho Hoàng tử, hữu thiên điện thì dành cho Hoàng nữ.

*Tả/ hữu Thiên điện: điện phụ bên trái và bên phải của điện chính. 

Từ Mẫn Nhi đoán được, Dự Vương sắp đến Tri Hành điện. Hắn đã qua tuổi khai tâm, đến Tri Hành điện cũng vì theo tổ huấn, về mặt danh nghĩa chỉ là làm cho có lệ, năm xưa Vạn Tuyên Đế cũng như vậy.

Trong lòng nàng căng thẳng, lại không kìm được kích động.

Đúng lúc này, liền thấy một thân ảnh màu xanh lam, đi trước các cung nhân. Trong đó có một vị công công đi sau nửa bước, thiếu niên được vây quanh đi vào Tri Hành điện.

Bùi Thuyên vóc người cao ráo thon thả nhưng không hề đơn bạc, một thân viên lĩnh bào màu xanh lam tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon gọn. Hắn mày rậm tóc đen, da trắng môi nhạt, sống mũi cao thẳng, nhìn từ xa giống như một ngọn núi xanh cao vút lại lạnh lẽo, khiến người ta rung động tâm can.

Từ Mẫn Nhi uyển chuyển thi lễ: "Vương gia."

Bước chân của Bùi Thuyên dừng lại.

Từ Mẫn Nhi mừng rỡ, thấy Bùi Thuyên nhìn qua, nói với người đứng sau lưng nàng: "Qua đây."

Từ Mẫn Nhi ngây người, thì thấy Bình An bước ra.

Hai cô nương còn lại của Tiết gia đều có chút kinh ngạc, trong lòng Từ Mẫn Nhi bỗng nhiên chua xót. Đây cũng là cái hại của việc Ninh Quốc Công phủ ra tay chậm trễ, mất đi tiên cơ.

Nếu không người hôm nay Dự Vương gọi sẽ không phải là Bình An.

...

Bình An nhìn thấy Bùi Thuyên, có một loại cảm giác "quả nhiên là vậy".

Vương gia không biết đọc sách, cho nên cùng các nàng đến đây đọc sách, nhưng hắn cũng có thể tự mình "cấm túc" mà.

Nàng vừa nghĩ vừa đi theo sau lưng Bùi Thuyên, bọn họ đi đến bên ngoài Tri Hành điện, Bùi Thuyên lấy từ trong tay áo ra một dải lụa đỏ: "Nàng xem xem, có phải là nó không."

Mắt Bình An sáng lên: "Đúng!"

Bùi Thuyên chuyển dải lụa sang tay trái, ánh mắt nàng cũng nhẹ nhàng chuyển sang tay trái hắn. Hắn lại chuyển dải lụa sang tay phải, nàng lại nhìn về phía tay phải.

Giống như trong tay hắn cầm một nắm gạo, dụ dỗ một chú chim nhỏ lông xù nhìn quanh quẩn. Nhưng nó cũng không đến đoạt mà chỉ nhìn hắn đầy mong đợi.

Ánh mắt Bùi Thuyên hơi khựng lại, dáng vẻ ngoan ngoãn này khiến hắn không nỡ bắt nạt nữa.

Nhưng hắn nắm chặt dây buộc tóc, không dễ dàng buông tay.

Bình An nhớ tới điều gì. Nàng cúi đầu, lấy từ trong chiếc túi nhỏ trên người ra một chiếc hộp tròn, bên trong là một viên mứt táo đỏ trong suốt sáng bóng, tỏa ra vị ngọt ngào.

Bùi Thuyên cúi đầu liếc nhìn: "Cho ta?"

Bình An không nói lời nào mà chỉ gật đầu, trong mắt còn có một tia mong đợi.

Lưu công công bên cạnh nghĩ, điện hạ chưa bao giờ dùng đồ ăn bên ngoài. Bình An cô nương này e là cho nhầm người rồi.

Bùi Thuyên đưa tay nhận lấy.

Miếng mứt hoa quả tròn tròn, lăn một vòng trong chiếc hộp nhỏ trống rỗng rồi khẽ va vào thành hộp, giống như muốn tìm một khe hở để len lỏi vào lòng người.

Bùi Thuyên nhìn mứt hoa quả, hàng mi dài che đi thần sắc trong đáy mắt hắn.

Lại nghe Bình An chậm rãi nói: "Mọi người đều nói rất ngon."

Bỗng dưng, ngón tay Bùi Thuyên đang nắm chiếc hộp siết chặt: "Mọi người?"

Hắn chậm rãi ngẩng mắt, đáy mắt đột nhiên biến ảo, giống như viên đá đen chìm trong vực sâu, càng thêm lạnh lẽo, "Nàng còn cho người khác?"

Bình An không nhận ra điều khác thường, chỉ gật đầu.

Bùi Thuyên mặt không biểu cảm đậy nắp hộp lại, đưa cho Bình An: "Không thể ăn."

Bình An: "A..."

Lưu công công lại cảm thấy bình thường, điện hạ trước đây từng bị trúng độc rất nhiều lần. Hắn lắc đầu với Bình An, rồi vội vàng đi theo Bùi Thuyên vào trong điện.

...

Chủ sự Lại bộ* Từ Nghiên từ xa đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này.

*Lại bộ: một trong sáu bộ của triều đình, phụ trách về quan lại, bổ nhiệm, thăng chức, giáng chức...

Trước bức tường đỏ, thiếu nữ vô tình xâm nhập tầm mắt người khác. Nàng một thân váy lụa lưu tiên màu đỏ nhạt thêu hoa bạc, da trắng như tuyết trên cành mai, mắt tựa dòng suối xuân trong núi, mang vẻ đẹp thoát tục không giống người phàm.

Nhìn thấy nàng hai tay nâng hộp, hơi nghiêng đầu nhìn vào trong cửa, dường như đang nghi hoặc điều gì.

Chỉ sợ mạo phạm đến mỹ nhân, Từ Nghiên vô thức nín thở, bước lên phía trước, nói: "Cô nương là..."

Bình An quay đầu nhìn hắn.

Trong cánh cửa, Bùi Thuyên cũng quay đầu lại nhìn hắn.

Từ Nghiên lúc này mới để ý thấy Bùi Thuyên đang đứng ngay cửa. Hắn lập tức đoán được phần nào thân phận của cô nương trước mặt, tạm thời gác lại cảm xúc. Hắn hành lễ với Bùi Thuyên: "Vương gia, hạ quan là Từ Nghiên, phụng mệnh đến để xử lý nhân sự cho Vương gia."

Bùi Thuyên không nói gì.

Nhắc đến họ Từ, Bình An chợt nhớ tới Từ Mẫn Nhi. Từ Mẫn Nhi nói nàng không thích ăn ngọt, nàng bỗng hỏi Từ Nghiên: "Ngươi có thích ăn ngọt không?"

Từ Nghiên ngẩn ra, đáp: "Cũng tàm tạm."

Bình An mở hộp ra, đưa tới trước mặt hắn.

Từ Nghiên nhìn mứt hoa quả, có chút khó hiểu. Nhưng dưới ánh mắt trong veo của Bình An, hắn không kìm được đưa tay nhận lấy.

Cảm giác như nếu không nhận thì sẽ phạm phải tội lớn tày trời.

Bình An thở phào nhẹ nhõm, nàng một ngày ăn một miếng, đã ăn đủ rồi. Miếng còn lại không thể lãng phí. Mỗi một hạt lương thực đều dùng mồ hôi để đổi lấy, rất trân quý, may mà còn có người muốn.

Nàng vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn vào đôi mắt đen kịt của Vương gia. Không biết hắn đã nhìn bao lâu, đáy mắt như nổi lên màn sương mù dày đặc, lại nặng nề, nuốt chửng tất cả cảm xúc.

Bùi Thuyên mím đôi môi mỏng, khẽ cười một tiếng, ý vị sâu xa.

Từ Nghiên đang cầm hộp, nói với Bình An: "Vậy, đa tạ cô nương."

Bình An đang nhìn Bùi Thuyên thoáng giật mình. Nàng chớp mắt, khẽ "Vâng" một tiếng.

---

Thời điểm OOC

Bùi Thuyên: Ta biết ta không có số hưởng, có cho chắc gì đã đến lượt ta.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc