Từ Nghiên vòng qua tường cung, đi về phía Tri Hành điện.
Bùi Thuyên đến Tri Hành điện không phải để đọc sách, mà chỉ để "chấm công" cho đúng lệ. Vì vậy mỗi lần đến, hắn đều mang theo ít công vụ đến giải quyết.
Trong thời gian ngắn, hắn đã ngầm gài được một vài mối quan hệ ở Hộ bộ và Lại bộ. Từ Nghiên là một trong số đó.
Bảy tám năm trước, Ninh Quốc Công phủ đã đứng về phe Dự Vương. Chỉ là khi đó kẻ đánh hơi thấy không chỉ có một mình Từ gia, mà các lão thần theo Tiên đế trong triều cũng chẳng ít.
Ninh Quốc Công phủ ở trong đó, có vẻ không nổi bật là mấy.
Hiện nay Từ Nghiên được trọng dụng, so với hai huynh đệ Tiết Chú và Tiết Hạo của Tiết gia thì tốt hơn nhiều. Ninh Quốc công phu nhân lại thường xuyên than thở, mối hôn sự tốt đẹp kia lại không rơi vào đầu Từ gia.
Trước kia Từ Nghiên không tán đồng với mẫu thân, nhưng giờ đây hắn lại nảy ra một ý nghĩ. Đó quả thật là một mối hôn sự tốt, chỉ là không phải đối với Tiết gia mà đối với Dự Vương.
Bước chân vào Tri Hành điện, hắn liếc mắt nhìn ra cửa. Lần trước hắn gặp gỡ cô nương kia chính là ở chỗ này.
Mứt quả nàng tiện tay đưa cho hắn, ngọt ngào vô cùng.
Nhưng ánh mắt nàng quá đỗi trong trẻo, chỉ đơn giản là không nỡ thấy chúng bị bỏ phí nên mới hỏi hắn. Nghĩ lại, ngày đó dù ai đi nữa nàng cũng sẽ hỏi như vậy. Chỉ là hắn may mắn hơn một chút mà thôi, sau này thì vận may chẳng còn mỉm cười với hắn nữa.
Số lần gặp mặt chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Từ Nghiên vô thức nhìn về phía hữu Thiên điện, nơi công chúa và thư đồng đang ở.
Thái giám dẫn đường hỏi: "Đại nhân, có chuyện gì vậy?"
Từ Nghiên đáp: "Không có việc gì."
Trong tả thiên điện, Từ Nghiên cúi đầu bước vào, chắp tay thi lễ với người ngồi trên chủ tọa: "Vương gia."
Bùi Thuyên tuy tự xin một chức quan chính lục phẩm, nhưng chẳng ai dám thực sự coi hắn như một tiểu quan mà đối đãi.
Đợi đến khi phía trên ban cho một tiếng "Đứng lên đi", Từ Nghiên mới ngẩng đầu cung kính bẩm báo việc điều động quan lại: "Vị trí Tả thị lang Hộ Bộ vẫn còn khuyết, người có thành tích đạt tiêu chuẩn khảo hạch có tổng cộng ba người..."
Nói đến đây, Từ Nghiên bỗng khựng lại.
Trên án thư gỗ lim chất đầy tấu chương văn kiện lại đặt hai chiếc thuyền rồng nhỏ xíu. Chúng giống nhau như đúc, tinh xảo nhỏ nhắn, nép mình vào nhau. Tựa như sau khi vượt sóng đã lặng lẽ đậu lại nơi đây, thật ngây thơ đáng yêu.
Dự Vương từ nhỏ đã là người được vạn người chú ý, trước nay luôn kín tiếng, chẳng ai nói rõ được sở thích của hắn. Hắn cũng chưa từng có những vật thú vị thế này.
Từ Nghiên chợt nhớ ra, mấy hôm trước muội muội Từ Mẫn Nhi vô tình nhắc đến một câu: "Sau tiết Đoan Ngọ, ba vị cô nương Tiết gia đều có một chiếc thuyền rồng nhỏ, trông thú vị vô cùng. Ta và mấy muội muội trong nhà, lại không có duyên phận đó."
Trong khoảnh khắc, hắn bừng tỉnh, lẽ nào là nàng tặng?
Ngay sau đó, thiếu niên ngồi sau án thư dùng những ngón tay thon dài nhặt hai chiếc thuyền rồng lên, đặt trong lòng bàn tay thưởng thức. Hai chiếc thuyền rồng trong tay hắn càng trở nên nhỏ bé hơn.
Đôi mắt đen láy của hắn lơ đãng liếc nhìn Từ Nghiên.
Từ Nghiên giật mình hoàn hồn, cúi đầu tiếp tục bẩm báo: "Ba người đó lần lượt là..."
Bùi Thuyên cụp mắt xuống, đem hai chiếc thuyền nhỏ cất vào trong tay áo. Nhớ tới vừa rồi khi hắn lấy chiếc thuyền rồng nhỏ từ tay Bình An, nàng ngây ra, mở to hai mắt.
Sao lại dễ bắt nạt đến thế.
Khóe môi hắn khẽ cong lên, gần như không thể nhận ra.
...
Hôm đó trở về Quốc Công phủ, Bình An đến Xuân Hành viện thay quần áo trước.
Thanh Liên là người đầu tiên phát hiện túi thơm nhỏ của nàng xẹp lép, chiếc thuyền rồng bên trong cũng không thấy đâu. Thanh Liên đang lấy làm lạ thì Tuyết Chi của Di Đức Viện đến.
Tuyết Chi cười híp mắt gọi Bình An: "Nhị cô nương, Lão thái thái cho gọi người qua ăn cơm."
Trước kia, Thải Chi và Thanh Liên còn kinh ngạc khi Lão thái thái gọi Bình An ăn cơm. Giờ đã thành quen, cô nương ngoan ngoãn như vậy, ai mà chẳng muốn cùng nàng ăn cơm cơ chứ?
Bình An rửa tay, lau mặt, liền theo Tuyết Chi đi tìm đồ ăn.
Hôm nay phòng bếp làm sườn xào chua ngọt, bánh sơn trà hấp chua ngọt, còn có một chén chè hạt sen ngọt ngào. Trên bàn ăn của lão thái thái mười mấy năm chưa thấy đồ mặn, giờ lại sai phòng bếp nhỏ nấu riêng cho Bình An.
Mùi thơm của thức ăn lấn át mùi thuốc đắng ngắt của Di Đức Viện .
Ăn cơm xong, Bình An liền buồn ngủ, không ngừng ngáp. Tuyết Chi nói: "Hay là để cô nương nghỉ ngơi ở đây một lát đi, chạy đi chạy lại, buồn ngủ cũng thành không buồn ngủ."
Tần lão phu nhân gật đầu: "Ở đây nghỉ ngơi một lát đi."
Tuyết Chi trải một lớp đệm mềm mại trên chiếc giường nhỏ, quạt cho nàng. Tần lão phu nhân ngồi một bên đọc sách.
Mí mắt Bình An càng lúc càng nặng trĩu, bỗng nhiên, nàng khẽ mở mắt ra, chỉ vào chiếc thuyền rồng nhỏ đặt trên Đa Bảo các. Tần lão phu nhân ra hiệu, Lục Cúc vội vàng lấy xuống đưa cho Bình An chơi.
Bình An nắm nó trong tay rồi dần dần thiếp đi.
Tuyết Chi đắp chăn cho Bình An, không khỏi bật cười nói: "Lão thái thái xem, cô nương ngủ ngon giấc chưa kìa."
Một lúc lâu sau, Tần lão phu nhân mới khép sách lại, nhìn về phía nàng. Hàng mi của nàng vừa dài vừa rậm, hắt một vầng bóng mờ dưới mắt. Nàng nằm nghiêng ngủ, một bên má bị ép xuống, mềm mại đáng yêu vô cùng.
Bỗng nhiên, nàng nắm chặt chiếc thuyền rồng, hàng mày khẽ nhíu lại.
Tuyết Chi hạ thấp giọng: "Chắc là mơ thấy gì rồi."
Tần lão phu nhân nhìn một lúc, khẽ cười, lắc đầu.
Bình An quả thực đang mơ. Nàng mơ thấy mình biến thành một con sẻ nhỏ xíu, bụng trắng mềm, lông tơ xù, đôi mắt tròn xoe đen láy.
Bỗng nhiên, trong mơ nàng nhìn thấy Vương gia. Hắn giơ một tay lên, thong thả ấn lên lông đuôi của nàng. Thấy nàng không động đậy, liền làm trò tinh nghịch, nhẹ nhàng giật lấy lông đuôi của nàng.
Bình An vỗ cánh nhưng không bay nổi, đành sốt ruột — đừng nhổ nữa, nàng sắp trụi lông rồi!
...
Vài ngày sau, Ninh Quốc công phủ mở tiệc ngắm sen, gửi thiệp mời đến mấy vị cô nương Tiết gia. Bình An, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cùng đi.
Đây là lần đầu Bình An ra ngoài làm khách kể từ khi đến kinh thành. Phùng phu nhân sai người chuẩn bị mọi thứ chu đáo, ngay cả y phục để thay cũng mang theo hai bộ.
Nếu không phải đây là yến tiệc dành cho các cô nương, bà đã muốn đi theo.
Tiết Tĩnh An nói: "Mẫu thân yên tâm, con sẽ không rời muội muội nửa bước."
Hiện giờ Phùng phu nhân nhìn Tiết Tĩnh An tất nhiên thấy thuận mắt hơn nhiều, liền cười gật đầu: "Con ngoan, giao Bình An cho con, ta rất yên tâm."
Bên cạnh, Tiết Thường An lặng lẽ nhìn hai người mẫu tử tình thâm, coi như mình không nghe thấy gì.
Một lát sau, Bình An vừa cáo biệt tổ mẫu trở về, trên người nàng đeo túi xách nhỏ, Tiết Thường An biết đó là do Tiết Tĩnh An may.
Tiết Thường An chỉ liếc qua đã cảm thấy phiền lòng, dời mắt đi chỗ khác.
Không lâu sau, xe ngựa Vĩnh Quốc công phủ rời khỏi phố Vĩnh An, tiến về phố Vạn Ninh của có Ninh Quốc công phủ.
Năm xưa, Ninh Quốc công phủ không được Thánh Tổ coi trọng bằng Vĩnh Quốc công phủ. Không giống Vĩnh Quốc công phủ có tấm biển do Thánh tổ đích thân đề. Tấm biển của Ninh Quốc công phủ tuy cũng do Thánh tổ ngự ban nhưng không phải do người tự tay viết.
Mặt tiền Ninh Quốc công phủ tất nhiên cũng bề thế uy nghiêm. Qua nghi môn, đi sâu vào thêm một chút lại là một khung cảnh khác. Cây xanh mọc thành hàng, ba bước năm bước lại có hoa cỏ, vô cùng tươi tốt, mang đến sự mát mẻ xua tan cái nóng mùa hè.
Mấy vị cô nương từ dưới hàng trúc xanh bước ra, Từ Mẫn Nhi đi đầu, nàng cười nói: "Cuối cùng các ngươi cũng đến rồi, vừa nãy muốn mở hội thơ. Không có ba người các ngươi chắc chắn là không mở được."
Tiết Tĩnh An sửng sốt: "Hội thơ?"
Từ Mẫn Nhi: "Sao vậy, trước giờ ngươi không phải người vừa nghe làm thơ liền không vui."
Tiết Tĩnh An liếc mắt nhìn Bình An, trước đó nàng không hề nghe nói muốn mở hội thơ.
Trước kia, Vĩnh Quốc công phủ đã tổ chức tiệc hai lần, khi đó Bình An còn chưa biết chữ. Phùng phu nhân luôn cố gắng tránh những đoạn thơ từ ca phú, chỉ vui chơi là được.
Nàng còn tưởng rằng Ninh Quốc công phu nhân cũng ngầm hiểu, nhưng lần này lại không tránh được việc mở hội thơ.
Tiết Thường An chen ngang một câu: "Làm thơ cũng có ý vị, đây là hội thơ gì, ai là người chủ trì?"
Lúc này, bên cạnh Từ Mẫn Nhi, một vị cô nương mặc áo tay lỡ thêu hoa màu nguyệt sắc đột nhiên cười một tiếng: "Hôm nay thưởng hoa sen, chính là hội thơ Liên Hoa, người chủ trì đương nhiên là Mẫn Nhi rồi."
Vị này là Hà Bảo Nguyệt, nữ nhi của Vũ Ninh Hầu. Vũ Ninh Hầu đang nắm quyền hiện nhậm chức Binh bộ Thượng thư. Mấy vị huynh trưởng của Hà Bảo Nguyệt đều có tiền đồ, được Vạn Tuyên Đế coi trọng.
Hà Bảo Nguyệt trước nay đều tùy hứng, trước kia còn từng tranh cãi với Ngọc Tuệ quận chúa.
Nàng đã nói như vậy, mọi người đều gật đầu đồng ý. Đang nói chuyện thì đột nhiên, trên trời rơi xuống hai giọt nước.
Bình An bị một giọt rơi trúng trước, nàng giơ tay lên, lại hứng thêm một giọt mưa. Ngay sau đó, những hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống.
Mưa rồi.
Các cô nương "Ai nha" một tiếng: "Sao đột nhiên lại mưa rồi?"
"Không phải sắp đến tháng sáu rồi sao, thời tiết đúng là thay đổi thất thường..."
Cũng may mưa không lớn, mọi người vừa cười vừa lấy quạt che mưa, tụ tập ở một phương đình trong viện Ninh Quốc công phủ để tránh mưa, cũng có một thú vui riêng.
Tiết Tĩnh An phủi những giọt mưa trên người Bình An, liền nghe Từ Mẫn Nhi nói: "Thật không đúng lúc, gặp phải trận mưa lớn như vậy, nhưng mọi người xem kìa..."
Nhìn ra sau đình, chính là một mảng lá sen, theo sóng nước mưa dâng lên, tiếng lộp độp không ngừng.
"Đẹp thật."
"Trận mưa này thật đúng lúc!"
Bình An nhìn một ao hoa sen, cũng xem đến say sưa ngon lành, nghĩ lại, trong này, có thể kết được rất nhiều hạt sen đấy, nàng xem càng thêm ngon lành.
Hà Bảo Nguyệt nói: "Cứ như vậy đi, người chủ trì mở đầu một câu, coi như là ngẫu hứng ứng đối khi tránh mưa. Chúng ta đối câu cũng không cần gò bó tinh tế, cứ tùy ý là được."
Mọi người: "Ý này hay."
Từ Mẫn Nhi suy nghĩ một lát: "Ta có rồi! Liên diệp điền điền tiếp thiên vũ. Ngũ nguyệt canh thắng tam xuân cảnh."
(Lá sen trải rộng hứng giọt mưa trời. Tháng năm rực rỡ hơn cả cảnh xuân ba tháng.)
Hà Bảo Nguyệt: "Ta cũng có một câu: Lăng diệp oanh ba hà triển phong. Hà hoa thâm xứ tiểu thuyền thông."
(Sóng vỗ lá sen gió đưa hương. Thuyền nhỏ ẩn sâu trong khóm hoa sen.)
Thuyền nhỏ? Bình An nhìn về phía sâu trong đám sen, đáng tiếc, không có thuyền nhỏ.
Trong chốc lát, mọi người đều làm thơ. Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cũng theo sau. Tiết Tĩnh An nói một câu xong, liền nghĩ cho Bình An một câu. Nàng đang định lén nói cho Bình An, nhưng đình không lớn, dù có làm cũng hơi lộ liễu.
Nàng đang lo lắng, Hà Bảo Nguyệt đếm qua những người đã làm thơ, nàng cười nói: "Ta nói vẫn còn thiếu một câu, thì ra là Nhị cô nương còn chưa làm."
Thế là nàng chỉ thẳng vào Bình An.
Bình An vốn đang hướng về phía lá sen trên mặt ao, nghe thấy gọi mình, nàng quay đầu lại.
Sau lưng nàng là mặt hồ rộng lớn, lá sen xanh biếc, mái nhà xa xa nhấp nhô, khói mưa mờ ảo. Dưới ánh mặt trời ảm đạm, càng làm nổi bật làn da trắng mịn, đôi mắt trong veo như suối của nàng, khiến cảnh vật nơi đây bỗng trở nên tươi sáng, lại có loại phong lưu "Đình không xa hoa, có nàng ắt tao nhã".
Tuy các cô nương đều biết Tiết Bình An có dung nhan tuyệt hảo nhưng cũng không tránh khỏi thất thần.
Hà Bảo Nguyệt hoàn hồn trước, gọi Bình An: "Đến lượt ngươi, Nhị cô nương."
Tiết Tĩnh An có chút sốt ruột. Lúc này mọi người đều nhìn Bình An, câu thơ nàng đã chuẩn bị không dùng được nữa.
Bình An không đáp lời Hà Bảo Nguyệt mà nhìn về phía mặt hồ. Nàng chậm rãi chớp mắt, dường như đang ngẩn người.
Thấy Bình An im lặng, trong chốc lát, tiếng cười nói dừng lại, mọi người đều nhìn Bình An. Hà Bảo Nguyệt nhíu mày, nàng nâng cao giọng: "Nhị cô nương?"
Bình An vẫn không trả lời.
Từ Mẫn Nhi cười nói: "Có lẽ Bình An muội muội không nghe thấy."
Hà Bảo Nguyệt chỉ cảm thấy bị mất mặt, nàng cười một tiếng, nói: "Nhị cô nương vào cung làm thư đồng lâu như vậy, ngay cả một câu thơ cũng không làm được sao?"
Tiết Tĩnh An: "Vào cung làm thư đồng cũng không học những thứ này, muội muội nhà ta nói chuyện chậm, đợi thêm một lát đi."
Hà Bảo Nguyệt: "Thôi vậy, nếu nàng từ nhỏ đã bị người khác bắt cóc, không làm được thơ cũng là bình thường. Ta không nên cứ phải ép nàng làm thơ."
Lời này vừa nói ra, tựa như có sấm sét, khiến cả đình lặng ngắt như tờ. Ngay cả Từ Mẫn Nhi đã biết trước, cũng ngây người sửng sốt.
Tiết Tĩnh An cả người run lên, nàng muốn đáp lại nhưng không nói nên lời. Nàng không ngờ chuyện Tiết gia giấu kín lại bị Hà Bảo Nguyệt không chút nể nang mà trực tiếp vạch trần!
Ngay sau đó, chỉ nghe "Bốp" một tiếng.
Tiết Thường An không nói một lời tiến lên hai bước, giơ tay, tát cho Hà Bảo Nguyệt một cái tát giòn tan.
Đúng lúc này, Bình An cuối cùng cũng nghĩ xong, nàng vừa thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ, học theo Từ Mẫn Nhi, nhẹ nhàng nói: "Ta có rồi --"
"Vũ tự châu, hà tán. Lạc tán thính đắc, thanh thanh thúy."
(Mưa như châu, sen như ô, rơi trên ô nghe thật thanh, thật giòn.)
---
Lăng diệp oanh ba hà triển phong. Hà hoa thâm xử tiểu thuyền thông - Bạch Cư Dị, Thải Liên Khúc.