Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 13: Nói dối

Trước Sau

break

Thế gian vốn dĩ "tiếng lành đồn chậm, tiếng dữ đồn xa", chốn thiên gia cũng chẳng khác.

Việc Ngọc Tuệ, người được Đông Cung sủng ái, bị Vạn Tuyên Đế cấm túc. Chưa đầy nửa ngày, khắp các phủ đệ trong kinh thành đều hay tin. Thái Tử điện hạ cũng vì "dạy con không nghiêm" mà phải đến trước mặt Vạn Tuyên Đế thỉnh tội.

Mà sáng hôm đó, Phùng phu nhân vốn nổi giận đùng đùng vào cung, khi trở về lại vui vẻ thoải mái, nhìn gì cũng thấy thuận mắt, ngay cả Tiết Hạo cũng đáng yêu hơn một chút.

Chỉ là, vui mừng qua đi, bà không tránh khỏi lại lo lắng.

Dự Vương xem ra cũng biết chuyện này, nên mới lấy cớ "coi thường cung quy" mà dâng tấu chương xin trách phạt Ngọc Tuệ quận chúa. Chỉ là, nếu nói hắn đứng về phía Vĩnh Quốc Công phủ, nhưng mười mấy năm qua hắn chưa từng có bất kỳ biểu hiện nào.

Đương nhiên, Phùng phu nhân cũng không trách Dự Vương mười mấy năm qua không đoái hoài.

Nguyên thái phi ở trong cung, Dự Vương phủ không có nữ quyến, Phùng phu nhân là chủ mẫu, cũng không có cách nào. Tiết Chú và Tiết Hạo lại không phải người xuất sắc nhất, khó lọt vào mắt xanh của Vương phủ.

Quốc Công phủ ngoài mối hôn sự này ra, thật sự không có qua lại gì với Dự Vương phủ.

Vậy mà lần này, sự việc lại xảy ra sau khi Bình An trở về, thật sự có chút bất thường. Nhưng hắn cũng không đến dự tiệc tẩy trần của Bình An.

Thật là khó đoán!

Nghĩ đi nghĩ lại, Phùng phu nhân vẫn quyết định làm phiền Tần lão phu nhân, lại đến Di Đức Viện một chuyến.

Tần lão phu nhân nhắm mắt, giọng trầm ngâm: "Nếu không đoán được, chúng ta cũng nên làm tròn bổn phận. Con tìm một cái cớ để mở tiệc rồi mời Vương gia đến phủ một chuyến."

Phùng phu nhân trong lòng đầu tiên là vui mừng, mở tiệc khoản đãi Dự Vương, nếu Dự Vương đến Quốc Công phủ, đó quả là một chuyện đại hỷ!

Bao nhiêu thế gia, tân thần cựu thần trong kinh thành đều rõ. Dự Vương đã trưởng thành, Vạn Tuyên Đế chưa từng có ý chèn ép, Thái Tử lại không có con nối dõi để kế thừa đại thống... Việc trả lại ngai vị cho huyết mạch của Tiên đế, chỉ là vấn đề thời gian.

Vĩnh Quốc Công phủ vào lúc này chọn đúng phe, đứng vững vị trí, tương lai sẽ có phú quý vô tận.

Nhưng Phùng phu nhân cũng lo lắng. Dù sao quan hệ giữa Quốc Công phủ và Dự Vương phủ, dựa vào một lần chỉ hôn của Vạn Tuyên Đế, nói cho cùng là dựa vào Bình An.

Nếu phú quý của Quốc Công phủ phải dùng sự an nguy và hạnh phúc của Bình An để đổi lấy. Bà thà rằng không cần.

Đương nhiên, tạm thời chưa bàn đến hôn ước này, cứ gửi thiệp mời đến Dự Vương phủ trước đã.

Hiện giờ là tháng tư, đúng là cuối mùa hoa đào trên núi nở rộ.

Phùng phu nhân phái Hổ Phách, nha hoàn đắc lực của mình, tự mình đi xem xét các thôn trang của Quốc Công phủ ở ngoại ô kinh thành. Cuối cùng, bà quyết định chọn Vân Đào sơn trang làm địa điểm, trang hoàng lại thật cẩn thận. Rồi chọn một ngày lành trong tháng tư, lấy "Đào hoa yến" làm danh nghĩa, gửi thiệp mời đến các nhà.

Thiệp mời gửi cho Dự Vương phủ cũng lẫn trong số đó. Qua ngày hôm sau, tấm thiệp này được đặt trên một chiếc án kỷ gỗ lim.

Lý Kính, tử sĩ tâm phúc được phái đến Hoàn Nam trở về, cúi đầu báo cáo những tin tức đã điều tra được: "Tiết nhị cô nương ở nhà một thợ săn họ Trương tại Hoàn Nam, đã ở đó hơn năm năm."

Bùi Thuyên nắm lấy trọng điểm, hỏi lại: "Họ Trương?"

Lý Kính đáp: "Chính xác. Hiện tại dưỡng huynh Trương gia cũng đang ở kinh thành." Nhưng đã bị Tiết gia giấu đi. Tiết gia không muốn Tiết nhị cô nương qua lại nhiều với nhà họ Trương, nên người trong kinh thành vẫn chưa biết chuyện này.

Bùi Thuyên nhìn xuống chiếc dây buộc tóc màu đỏ trên án thư, ngón tay thon dài khẽ nhấc một góc.

Nó quả thực không phải là loại vải tốt, tuy mềm mại nhưng không có bất kỳ hoa văn nào, màu sắc chỉ phủ trên bề mặt. Đặt riêng ra, nó chẳng bằng một phần nghìn sự độc đáo khi quấn trên mái tóc nàng.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh khi hắn giật lấy dây buộc tóc của nàng. Trong đôi mắt trong veo và xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ mờ mịt.

Nói như vậy, nàng nói nàng là cô nương Trương gia, cũng không tính là nói dối.

Nàng cũng không cố ý nhận mình là cung nữ. Là do bộ y phục kia làm hắn nghĩ như vậy trước.

Nhớ đến bộ y phục cung nữ, ánh mắt Bùi Thuyên bỗng dưng trầm xuống. Cho dù hắn không hài lòng với hôn sự này, cũng là chuyện của riêng hắn. Hắn không chấp nhận người khác nhúng tay vào, mà lần này Ngọc Tuệ đã vượt quá giới hạn.

Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau sẽ không đơn giản như vậy.

Dây buộc tóc trượt khỏi ngón tay hắn, hắn nói với Lý Kính: "Ngươi lui xuống đi."

Lý Kính chắp tay, vừa lùi một bước, lại nghe Bùi Thuyên nói: "Chờ đã."

Bùi Thuyên ra hiệu cho hắn lấy thiệp mời trên án thư, nói: "Đưa cho Lưu Mạo, bảo hắn báo cho Quốc Công phủ, ta sẽ đến."

Nghe nói sắp mở Đào Hoa Yến, Bình An có chút vui mừng.

Ở trong cung, xem tranh họa lâu cũng có chút tẻ nhạt, không thú vị bằng yến tiệc.

Thải Chi đang thu dọn đồ đạc mang đến Vân Đào sơn trang, hỏi Bình An: "Nhị cô nương, còn muốn mang gì nữa không?"

Bình An nghĩ ngợi, lấy ra một quyển "Kinh Thi", nhét vào chiếc túi nhỏ mà Tiết Tĩnh An đã làm cho nàng. Nữ quan đã nói, phải đọc sách nhiều.

Nàng vỗ vỗ chiếc túi, chắc chắn, mang theo nàng nhất định sẽ đọc.

Lúc này, Phùng phu nhân vừa nói chuyện với Hổ Phách vừa bước vào phòng: "Dự Vương phủ truyền lời nói là sẽ đến, vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng trong lòng ta..."

Bà muốn vui mừng nhưng lại xen lẫn lo âu, tâm trạng lúc nắng lúc mưa.

Thấy Bình An, Phùng phu nhân im bặt. Bình An còn nhỏ, chuyện hôn nhân vẫn chưa cần thiết cho nàng biết quá sớm.

Bà cười nói với Bình An: "Ta may cho con mấy bộ quần áo, mau, đến thử xem."

Bình An dang rộng hai tay, ngoan ngoãn để Phùng phu nhân thay quần áo cho mình. Bỗng nhiên, khóe miệng nàng cong lên, đôi mắt lấp lánh như được rắc đầy sao.

Nàng cười thật khẽ, thật dịu dàng.

Phùng phu nhân đứng gần nàng, bị nụ cười của nàng làm cho rung động, trong lòng mềm nhũn, vui sướng khôn tả: "Sắp được dự Đào Hoa Yến, vui mừng vậy sao?"

Bình An "Vâng" một tiếng.

Vương gia sắp đến, nàng cuối cùng cũng có thể đòi lại dây buộc tóc rồi.

Ngày hôm sau, Vân Đào sơn trang.

Thời tiết trong xanh, gió mát ấm áp dễ chịu. Trên đường đến sơn trang, sắc xanh biếc của cuối xuân giao hòa với màu xanh lục đậm của đầu hạ, khiến người ta khoan khoái lạ thường.

Là chủ nhà, mấy vị tiểu thư Tiết gia đến từ rất sớm. Ba người họ ngồi xe ngựa, tiếng bánh xe lăn trên con đường núi yên tĩnh, hòa cùng tiếng chim hót, càng thêm nổi bật.

Bình An vén rèm xe nhìn ra ngoài, hết sức chăm chú.

Tiết Tĩnh An không nhịn được nhìn nàng. Bình An không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà nhìn lâu còn bị vẻ yên tĩnh thanh u trên người nàng lây nhiễm.

Như thế, trong lòng Tiết Tĩnh An dần dần bình thản.

Đêm qua, Lâm di nương nói với nàng: "Nhị cô nương bị ức hiếp, phu nhân liền vào cung đòi công đạo. Trước kia con bị ức hiếp bao nhiêu lần, phu nhân cũng vậy, lão thái thái cũng vậy, sao đều làm như không thấy?"

Vì những lời này, Tiết Tĩnh An quả thực có chút hụt hẫng. Nhưng lần này, nàng không khóc cũng không chờ Lâm di nương đến an ủi.

Nàng chợt nghĩ, lời Lâm di nương nói không sai, nhưng Bình An càng không có lỗi.

Nàng lo lắng Bình An trở về sẽ chia bớt đi sự sủng ái của nàng. Nhưng hình như trước nay nàng chưa từng nhận được sự sủng ái của tổ mẫu và mẫu thân, làm sao có chuyện bị chia bớt?

Ngược lại từ khi Bình An đến, nàng lần đầu tiên biết được thì ra tỷ muội có thể hòa thuận như vậy.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ mối hôn sự vốn dĩ không thuộc về nàng, sau khi xác định không còn thuộc về nàng nữa. Tiết Tĩnh An phát hiện nàng không mất đi bất cứ thứ gì.

Ngược lại, nàng thường xuyên có thể thở phào nhẹ nhõm. Chẳng hạn như ở chỗ tổ mẫu, lần đầu tiên nàng không bị trách mắng. Chẳng hạn như Ngọc Tuệ quận chúa, kẻ đã ức hiếp nàng mấy năm trời nay đã bị cấm túc.

Thật tốt.

Loại cảm giác này, mới là chân thật nhất.

Đúng lúc này, hàng mi dài của Bình An khẽ run run, mí mắt trên và dưới như muốn dính vào nhau, rõ ràng là buồn ngủ.

Tiết Tĩnh An không nhịn được cười, nói với Bình An: "Buồn ngủ thì ngủ một lát đi, đến nơi tỷ gọi muội dậy."

Bình An lắc đầu, nàng còn chưa ngắm đủ.

Tiết Thường An ngồi cùng xe liếc nhìn Tiết Tĩnh An một cái, trong lòng khẽ cười nhạt, lại còn ra vẻ tỷ muội tình thâm.

Không lâu sau, xe ngựa đến Vân Đào sơn trang, những đóa hoa đào chen chúc từng chùm từng chùm nở rộ khắp núi đồi, tựa như một dải lụa hồng rơi xuống nhân gian.

Dần dần, xe ngựa của các nhà dừng lại trước cổng Vân Đào sơn trang. Phùng phu nhân cũng đã đến, chuyện giao tế xã giao, không cần phải nói nhiều.

Ánh mắt Bình An đảo quanh đám tiểu thư, nhìn đi nhìn lại, vẫn không thấy bóng dáng Vương gia đâu.

Lần này Tiết gia không hề sắp xếp bất kỳ hoạt động ngâm thơ vịnh phú nào, quả thật thiếu đi chút thú vị. Từ Mẫn Nhi của Ninh Quốc Công phủ đề nghị: "Nhân lúc cảnh xuân tươi đẹp, chúng ta đi dạo chơi bẻ cành đi."

Đề nghị này nhanh chóng nhận được sự hưởng ứng của các cô nương. Tiết Tĩnh An hơi nhíu mày, Tiết Thường An cũng có chút không vui.

Tiệc của Vĩnh Quốc Công phủ, lại để người của Ninh Quốc Công phủ chủ trì.

Nếu là trước đây thì thôi, giờ các nàng cùng nhau vào cung làm thư đồng. Các cô nương khó tránh khỏi so đo, ngấm ngầm phân cao thấp.

Bình An vẫn giữ vẻ mặt như thường.

Chỉ là, đi dạo một lúc, dần dần các cô nương đều không thấy bóng dáng đâu.

Bình An vịn vào một thân cây, hỏi Thải Chi: "Các nàng đi đâu rồi?"

Thải Chi nghĩ thầm, có lẽ là hai người bọn họ bị lạc đường, dù sao sơn trang cũng rộng lớn. Nàng liền nói: "Cô nương đợi ở đình đằng kia một lát, nô tỳ đi phía trước xem đường."

Bình An vừa hay cũng thật mệt.

Đình có mái cong vút, cột chạm trổ tinh xảo, đề chữ "Lương Phong" (gió mát). Nàng vào đình ngồi xuống hóng gió một lát, rảnh rỗi không có việc gì làm nên lấy quyển "Kinh Thi" trong túi ra.

Nàng đã nói, mình sẽ đọc mà.

Bùi Thuyên không hề tỏ vẻ kiêu căng, đến sơn trang không sớm cũng không muộn. Sự xuất hiện của hắn tựa như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt nước, lấy hắn làm trung tâm, tiếng hàn huyên của đám nam tân khách đều nhỏ dần.

Tiết Hãn cung kính hành lễ: "Tham kiến Dự Vương điện hạ."

Bùi Thuyên nâng tay, miễn lễ cho Tiết Hãn.

Tiết Hãn liền chỉ vào Tiết Chú nói: "Đây là trưởng tử nhà ta, Tiết Chú," lại chỉ vào Tiết Hạo, "Đây là thứ tử, Tiết Hạo."

Sau khi hành lễ, Bùi Thuyên liếc nhìn mấy người họ. Từ trên mặt bọn họ, hoàn toàn không nhìn ra chút bóng dáng nào của Bình An.

Không lâu sau, yến tiệc lại náo nhiệt trở lại, khúc thủy lưu thương*, ném thẻ rượu, vui vẻ vô cùng.

*Khúc thủy lưu thương: mọi người ngồi dọc theo một dòng suối nhỏ uốn lượn (khúc thủy). Chén rượu (thường là chén nhỏ, nông - thương) được đặt trên một chiếc khay nhỏ hoặc lá sen, thả trôi theo dòng nước. Chén rượu trôi đến trước mặt ai, người đó phải nhấc chén lên uống, sau đó làm thơ hoặc đối đáp, nếu không sẽ bị phạt rượu.

Thân thể của Bùi Thuyên không tốt, không thể uống rượu, chỉ có thể uống chút trà. Tiết Hãn nhận ra thần sắc hắn hơi mệt mỏi, bèn hỏi: "Điện hạ, hoa đào bên ngoài đang nở rộ, có muốn đi dạo một chút không?"

Bùi Thuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ thoải mái hơn trong này một chút, hắn gật đầu: "Cũng được."

Tiết Hãn gọi Tiết Hạo: "Con dẫn điện hạ đi dạo đi."

Tiết Hạo giật mình, hắn sao? Hắn và Trương Đại Tráng còn có thể nói chuyện được, nhưng với Dự Vương? Chỉ sợ hắn sẽ vô tình đắc tội Dự Vương!

Nhưng Tiết Hãn đã nói vậy, Tiết Hạo cũng chỉ có thể cắn răng, mời Dự Vương: "Điện hạ, mời."

Bước ra khỏi phòng, trước mặt là rừng hoa đào, rực rỡ chói lọi, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh. Bùi Thuyên lại không có phản ứng gì. Thần sắc hắn lạnh nhạt, đáy mắt không hề có chút cảm xúc. Hàng lông mày dài như được vẽ bằng mực, đôi mắt như chấm sơn, ẩn chứa vẻ uy nghiêm khó tả.

Tiết Hạo vốn đã không có tự tin, hắn càng đi càng thấy chân mình như nhũn ra. Đột nhiên, hắn vấp phải cành cây, "Bịch" một tiếng, ngã sấp mặt xuống đất.

Bùi Thuyên lướt qua hắn, nói: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Tiết Hạo càng hoảng sợ, còn muốn cứu vãn nhưng Dự Vương điện hạ đã nói vậy, chính là hắn đã làm hỏng chuyện. Hắn ủ rũ cúi đầu, khập khiễng đi sang một bên.

Lưu công công đi theo bên cạnh Bùi Thuyên lắc đầu. Tên Tiết Hạo này từ trước đến nay không làm nên trò trống gì, chỉ bỏ tiền mua một chức quan ở Công bộ. Không biết Tiết Hãn nghĩ gì mà lại để hắn đến đây.

Để tránh cho vương gia mất hứng, Lưu công công dò hỏi: "Điện hạ có muốn hái chút hoa đào không?"

Bùi Thuyên: "Không cần."

Vô vàn hoa trên thế gian trong mắt hắn đơn giản chỉ là sự thay đổi màu sắc đỏ, cam, vàng, lục,... không có gì khác biệt. Hoa đào cũng vậy.

Lưu công công lại nói: "Phía trước có một cái đình, bên trong hình như có người, có cần bảo người đó tránh đi không?"

Bùi Thuyên vừa định đồng ý, lại thấy người trong đình cử động. Trong khoảnh khắc, ánh nắng chiếu xuống đình làm nổi bật dáng người tươi tắn của thiếu nữ.

Hoa đào bay lả tả, một cánh hoa khẽ chạm vào gò má nàng rồi rơi xuống người nàng.

Trên đầu nàng búi túi song hoàn, không còn sợi dây buộc tóc màu đỏ mọi khi mà thay vào đó là hai đóa hoa lụa màu xanh nhạt. Theo động tác gật đầu như gà con mổ thóc của nàng, nhụy hoa bằng châu trên hoa lụa rung rinh.

Trong phút chốc, Lưu công công nhìn rõ người. Bây giờ trong lòng hắn đã hiểu rõ, vội vàng ngậm miệng lại.

Theo cơn gió và hoa, Bùi Thuyên không tự chủ được đi tới.

Trong đình, thiếu nữ hai tay nâng sách, đầu gần như vùi vào trong sách, mí mắt trên và mí mắt dưới gần như dính vào nhau. Cả người cuộn tròn thành một cục mềm mại, trông rất dễ bắt nạt.

Bùi Thuyên khẽ xoa đầu ngón tay. Hắn chắn mất ánh sáng mặt trời, Bình An vẫn không phát giác. Hắn cúi người, đưa hai ngón tay rút quyển sách trong tay nàng ra.

Lần này, Bình An cố gắng mở to mắt, lộ ra đôi mắt trong trẻo long lanh như chứa cả hồ nước mùa thu.

Nàng cũng không kinh ngạc, chỉ yên lặng nhìn hắn. Sóng nước trong đáy mắt khẽ chuyển động, dường như nàng vẫn luôn ngồi đây giữa muôn hoa mùa xuân, chờ đợi hắn.

Vẻ âm trầm trong đáy mắt Bùi Thuyên hơi tan đi một chút. Hắn hỏi: "Sao lại ở đây?"

Bình An chậm rãi nói: "Muốn gặp ngươi."

Giọng nói của nàng ngọt ngào như mật, khiến đầu lưỡi Bùi Thuyên bất giác lan tỏa một tia vị ngọt.

Bùi Thuyên đột nhiên rũ mắt, lại thấy nàng chìa lòng bàn tay về phía hắn, tựa như chim non phơi bụng trước mặt hắn, trắng nõn sạch sẽ.

Nàng nâng tay lên một chút, đôi mắt trong veo, giọng nói dịu dàng: "Dây buộc tóc của ta."

Bùi Thuyên: "..."

Nàng vẫn luôn nhớ thương dây buộc tóc của mình, tối qua cũng không ngủ ngon được.

Bùi Thuyên mím đôi môi mỏng, vô cớ lại có ba phần lạnh lùng. Hắn không nhắc đến dây buộc tóc, chỉ hỏi: "Vừa rồi đang xem sách?"

Bình An gật đầu.

Cảm xúc trong mắt Bùi Thuyên khó phân biệt, nói: "Lại nói dối, nàng ngủ quên."

Bình An mơ hồ nhớ lại lần trước. Hắn nói nàng nói dối rồi rút dây buộc tóc của nàng. Lần này hắn nói nàng nói dối rồi cầm sách trong tay, không lẽ lại muốn giữ sách của nàng sao?

Nàng không hề nói dối. Nàng đang đọc sách, chỉ là xem một chút không cẩn thận ngủ quên mất.

Vương gia ngốc nghếch hung dữ, lại còn rất thiếu thốn đồ vật. Nhưng ngày mai nàng còn phải dùng đến sách.

Thôi được, đợi nàng dùng xong rồi sẽ đưa cho hắn.

Bình An hạ quyết tâm, cố gắng hồi tưởng lại, mi mắt nàng run rẩy, chậm rãi nói: "Ta có xem, bên trong viết: Quan quan sư cưu... Tại hà chi..."

Bùi Thuyên cúi đầu liếc nàng.

Nàng nghiêng đầu: "Thu?"

---

Thanh máu của Dự Vương -1

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc