Bình An không chắc chắn, chỉ nhớ mang máng là đọc như vậy.
Lưu công công đứng đợi một bên cách đó vài bước, không nhịn được khẽ mỉm cười.
Bùi Thuyên nắm chặt cuốn sách trong tay, sắc mặt vẫn như bình thường, không hề biến đổi, giọng điệu cũng lạnh lùng, nhưng lại nói: “Vừa nãy nói gì, ta không nghe rõ.”
Chóp mũi Bình An khẽ nhíu lại, một câu dài như vậy, bảo nàng nói lại lần nữa…
Nàng hiểu ra điều gì đó, trong đôi mắt trong veo như có thêm một tia đồng bệnh tương liên: “Vương gia, cũng không biết sao?”
Nhưng nàng cũng chưa thạo lắm, liền chỉ vào cuốn sách trong tay Bùi Thuyên, giọng nói nhẹ nhàng mà chân thành: “Đọc sách. Ta không thể dạy bậy.”
Lưu công công suýt nữa lại không nén được ý cười, nhưng bị Bùi Thuyên liếc nhẹ một cái, hắn vội vàng cúi đầu.
Bùi Thuyên chậm rãi buông cuốn Kinh Thi, đặt nó vào lòng bàn tay Bình An, nói: “Vậy nàng lật xem.”
Bình An cúi đầu nâng sách, bắt đầu từ bìa sách màu xanh lam, lật từng trang từng trang. Những đóa hoa lụa cài hai bên thái dương theo động tác của nàng mà rung lên nhè nhẹ, hết lần này đến lần khác.
Bùi Thuyên nghĩ, nếu đổi thành dải lụa đỏ kia, cho dù buộc ngay ngắn trên mái tóc nàng nó cũng sẽ nghênh ngang lay động.
Đột nhiên, một cánh hoa đào non mềm từ trên cao nhẹ nhàng rơi xuống đáp lên đóa hoa lụa. Rõ ràng hoa đào là thật hoa lụa là giả nhưng sắc hồng này lại xâm chiếm màu xanh biếc của hoa lụa.
Không biết vì sao, hắn đưa tay lên nhặt lấy cánh hoa từ trên hoa lụa.
Bình An vừa vặn ngẩng đầu, Bùi Thuyên vội vàng rụt tay lại.
Nàng hoàn toàn không nhận ra, đưa trang sách đã lật đến cho hắn xem. Đó không phải là chữ viết thông thường, mà là một bức tranh khắc gỗ, trên đó những đường nét đen trắng vẽ sông và núi, chỉ có một cụm chữ nhỏ viết ở góc trên bên trái:
Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.*
*Trích từ bài "Quan Sư" trong Kinh Thi, có nghĩa là: "Tiếng chim sư cưu kêu quan quan, ở trên bãi sông. Cô gái xinh đẹp dịu dàng, là người mà quân tử mong muốn có được."
Bùi Thuyên nheo mắt lại.
Lúc này, Thải Chi đi tìm đường đã trở về.
Từ xa Thải Chi đã nhìn thấy gần Lương Phong đình có thêm hai bóng người, nàng vội vàng chạy tới. Đến khi nhìn rõ khí độ bất phàm và y phục của người kia, cùng với mũ quan thái giám của Lưu công công, nàng hết sức ngạc nhiên.
Lưu công công lên tiếng: “Dự Vương gia thưởng hoa, người không phận sự hãy tránh đi.”
Thải Chi vừa hoảng sợ vừa bối rối, vội vàng kìm nén sự căng thẳng và kinh ngạc, từ xa khom người thi lễ, không dám đến gần.
Bùi Thuyên dời ánh mắt đi, đầu ngón tay hắn hơi dùng sức, nghiền nát cánh hoa đào kia. Lưu công công đưa tới một chiếc khăn tay, hắn thong thả lau ngón tay.
Đột nhiên, Bùi Thuyên cảm thấy ống tay áo mình bị kéo nhẹ. Hắn đưa mắt nhìn xuống, Bình An đã buông tay ra, chỉ còn lại một chút nếp gấp trên mép tay áo.
Nàng vẫn còn nhớ thương dây buộc tóc của mình.
Bùi Thuyên nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Không mang theo bên người, lần sau vào cung, ta sẽ đưa cho nàng.”
…
Lại nói về Tiết Hạo, sau khi ngã một cú, còn bị Dự Vương “đuổi” đi, hắn sợ bị Tiết Hãn trách mắng nên không dám quay lại dự tiệc. Hắn lại nghĩ chuyện quan trọng như vậy giao cho mình, mình lại không làm tốt…
Hắn cúi đầu ủ rũ đi tới, đụng phải đại ca Tiết Chú.
Tiết Chú đang giao lưu cùng các đồng môn của thư viện Tân Sơn, thấy Tiết Hạo bộ dạng chật vật, Tiết Chú rất kinh ngạc. Mấy vị đồng môn cũng biết nhìn sắc mặt, cáo từ rồi đi chỗ khác.
Sau khi bọn họ đi xa, Tiết Chú vội vàng hỏi Tiết Hạo: “Sao đệ lại ở đây, sao lại thành ra thế này? Phụ thân không phải bảo đệ dẫn Vương gia đi dạo rừng hoa sao?”
Tiết Hạo ấp úng: “Không có gì…”
Tiết Chú làm sao không đoán ra được đệ đệ đã làm hỏng chuyện, vừa giận vừa lo: “Cơ hội đưa đến trước mặt, đệ cũng không nắm bắt được!”
Nếu nói tại sao phụ thân lại chọn Tiết Hạo mà không phải hắn, hắn cũng có chút buồn bực.
Tiết Chú lại nói: "Nếu là ta dẫn Vương gia đi dạo trong sơn trang nhà mình, thế nào cũng có thể khiến Vương gia tận hứng mà về. Còn đệ, ngã một thân bùn đất, bị mấy người đồng môn của ta nhìn thấy, thật là mất mặt!"
Tiết Hạo không thể phản bác.
Tiết Chú lắc đầu, nói: “Vừa nãy Vương gia đi đâu, đệ mau dẫn ta đi, như vậy còn có đường cứu vãn.”
Vì thế, hai huynh đệ quay trở lại con đường kia. Chưa đi được bao lâu, từ xa đã thấy Dự Vương phong thái lỗi lạc, từ hướng Lương Phong đình đi tới.
Còn bóng người ở Lương Phong đình kia, chẳng phải là nhị muội muội và nha hoàn của nàng sao?
Hai người đều giật mình.
Tiết Hạo lòng nóng như lửa đốt. Tuy nói Đại Thịnh triều, việc nam nữ giữ khoảng cách không khắt khe như tiền triều, Vương gia và Bình An còn có hôn ước. Nhưng dù sao nữ nhân cũng dễ bị thiệt thòi, đó còn là muội muội mà hắn mang về từ Hoàn Nam!
Tiết Hạo chỉ một lòng một dạ nghĩ đến Bình An, quên mất sự kính sợ vừa rồi dành cho Dự Vương, vội vàng nói với Bùi Thuyên: “Tham kiến điện hạ, vừa rồi có phải điện hạ ở cùng muội muội nhà thần không?”
Bùi Thuyên không đáp, Lưu công công cười nói: “Đi dạo một chút, tình cờ gặp được.”
Tiết Hạo thở phào nhẹ nhõm, Nhị muội muội không sao là tốt rồi.
Tâm tình của đại ca Tiết Chú còn phức tạp hơn Tiết Hạo nhiều. Hắn cũng lo lắng cho Bình An, nhưng trong thâm tâm hắn lúc này lại sợ Bùi Thuyên gặp Bình An trước hôn lễ.
Loại tâm tình này, lấn át cả sự quan tâm mà một người huynh trưởng nên dành cho muội muội.
Tuy rằng Bình An càng lớn càng xinh đẹp, không hề kém cạnh vẻ đáng yêu như búp bê tuyết khi còn nhỏ. Nhưng Bình An không có ký ức khi còn nhỏ ở Quốc Công phủ, nàng chỉ có ký ức ở chốn thôn quê.
Nếu Bình An kể với Dự Vương rằng nàng từng ăn cả rễ cây, Dự Vương sẽ nghĩ gì? Nếu Dự Vương từ đó phát hiện ra Bình An không phải dưỡng bệnh ở thôn quê, mà là bị bắt cóc, vậy chẳng phải hôn sự này sẽ không thành sao!
Trong thoáng chốc, Tiết Chú căng thẳng đến mức mồ hôi rịn cả trên trán. Hắn vội chắp tay nói: “Điện hạ, Nhị muội muội nhà thần ăn nói chậm chạp, lại còn chưa hiểu chuyện. Nếu có đắc tội, thần xin phép được tạ lỗi trước…”
Ánh mắt Bùi Thuyên khẽ liếc sang Tiết Chú.
Thái độ của hắn đối với người Tiết gia trước sau như một, không thể nói là coi thường nhưng cũng chẳng hề coi trọng. Hay nói đúng hơn, hắn rất khó liên hệ bọn họ với Bình An.
Nghe Tiết Chú tự xưng là trưởng huynh, tùy ý đánh giá về Bình An, hắn khẽ nheo mắt lại.
Đột nhiên, giọng nói Bùi Thuyên lạnh đi vài phần, cắt ngang lời hắn: “Chuyện của nàng, không cần ngươi phải tạ lỗi.”
Tiết Chú: “…”
Bùi Thuyên gần như nói thẳng ra là Tiết Chú không có tư cách.
Hai vị công tử của Vĩnh Quốc Công phủ đời này đều không phải là người có thiên phú học hành. Chỉ là, Tiết Chú khá hơn Tiết Hạo một chút. Dù vậy hắn cũng phải mất sáu năm mới thi đỗ tú tài.
Quốc Công phủ thấy chỉ dựa vào khả năng của hắn, ước chừng phải sau ba mươi tuổi mới có thể thi đỗ cử nhân. Bất đắc dĩ phải nhờ vào tước ấm tổ tiên, giành cho hắn tư cách tham gia thi Hội, ngồi ngang hàng với các cử tử* trong thiên hạ.
*Cử tử: người đã đỗ kỳ thi Hương, chuẩn bị tham gia kỳ thi Hội.
Tân Sơn thư viện là học phủ cao nhất của Đại Thịnh, hiền tài đua nhau xuất hiện. Hiện giờ hắn có thể vào được Tân Sơn thư viện, nếu không phải nhờ có hôn sự của Quốc Công phủ và Dự Vương, e rằng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Tiết Chú hiểu rõ điều này, nên mới coi trọng hôn sự này đến vậy. Giờ phút này đột nhiên bị Bùi Thuyên vạch trần, sắc mặt hắn bỗng dưng đỏ bừng.
Tiết Chú lau mồ hôi trên trán, chưa kịp nghĩ ra lời giải thích. Bùi Thuyên và Lưu công công đã sải bước đi thẳng về phía trước, không hề liếc mắt nhìn hai vị công tử của Vĩnh Quốc Công phủ thêm một cái.
Đúng lúc đó, Tiết Hạo lại nói với đại ca: “Đại ca, hình như huynh đắc tội với Vương gia rồi.”
Tiết Chú xấu hổ, chẳng lẽ hắn thân là huynh trưởng, khiêm tốn nói vài câu về nhị muội muội, lại khiến Dự Vương không vui hay sao?
Điều này không đúng, thái độ của Dự Vương phủ đối với hôn sự này vẫn luôn lạnh nhạt. Cho dù Dự Vương có đến dự yến tiệc của Quốc Công phủ một lần, nếu hôn sự này không thể nhanh chóng cử hành thì cũng không thể thay đổi được gì.
Tiết Chú nghĩ nát óc vẫn không hiểu. Dù thế nào đi nữa hắn cũng hối hận đến xanh ruột, sớm biết như vậy hắn đã không nói những lời đó.
…
Ở bữa tiệc dành nam tân khách, Bùi Thuyên chỉ nán lại một lát rồi cáo từ. Tiết Hãn không tiện giữ hắn lại, đích thân tiễn hắn xuống chân núi.
Không lâu sau, đại thái giám từ Hưng Hoa điện trong cung đến Vương phủ.
Bùi Thuyên vừa tắm rửa xong, thay một bộ thường phục màu xanh đen có hoa văn chìm. Gương mặt tuấn tú của hắn trầm ngâm, bên cạnh đặt một bát thuốc đen tuyền, bốc lên mùi vị đắng ngắt, dường như che lấp tất cả sự sắc bén trên người thiếu niên.
Từ khi Bùi Thuyên dâng tấu chương. Hắn đã dấn thân vào chính sự, có một số việc không thể trốn tránh được nữa.
Vị đại thái giám kia nhìn chằm chằm vào bát thuốc, khom người nói: “Bệ hạ sai nô tỳ truyền lời: Vương gia thân thể đã khỏe hơn, nên đến Hộ bộ xem xét một chút.”
Hiện giờ trong sáu bộ của triều đình, có ba bộ hoàn toàn nằm trong tay Thái tử, ba bộ còn lại, do Văn Uyên các và Vạn Tuyên Đế nắm giữ, Hộ bộ chính là một trong số đó.
Nếu Vạn Tuyên Đế thực sự muốn gây khó dễ cho Dự Vương trong triều, nên đưa hắn vào ba bộ trong tay Thái tử, để Thái tử ngáng chân.
Nhưng Hoàng đế lại không làm như vậy.
Bùi Thuyên dùng ngón tay gõ nhẹ vào bát thuốc, nói với đại thái giám: "Phiền công công nhắn lại với bệ hạ: Tạ hoàng huynh đề bạt, chỉ là thần đệ sợ tinh lực không đủ. Có được chức chủ sự* ở Hộ bộ, xem xét tình hình dân sinh, như vậy là đủ."
*Chủ sự: một chức quan cấp thấp trong các bộ, ty của triều đình.
Hắn muốn một chức quan rất nhỏ so với thân phận của mình.
Đại thái giám đáp lời, rồi cáo lui.
Bùi Thuyên bưng bát sứ lên, uống từng ngụm thuốc.
Ngày hôm đó, trước khi cổng cung đóng lại, tin tức của Vạn Tuyên Đế từ trong cung truyền về Dự Vương phủ: “Chuẩn.”