Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 12: Vừa ăn vừa lấy

Trước Sau

break

Tri Hành điện.

Từ khi Đại Thịnh định đô ở Thịnh Kinh, kiến lập triều đình, Tri Hành điện đảm nhận trọng trách giáo dục hoàng tử, hoàng tôn. Tiếc thay, đến đời Tiên đế lại chẳng có mụn con nào. Vốn tưởng sẽ truyền ngôi cho Vạn Tuyên Đế, ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, đến đời cháu của Vạn Tuyên Đế cũng chỉ toàn là nữ nhi.

Thế nên, Tri Hành điện ngày nay không có hoàng tử, chỉ có hoàng nữ, hoàng tôn nữ, cũng chẳng cần phải phân chia nam nữ.

Về phần Dự Vương Bùi Thuyên, hắn chưa từng ở trong cung, cũng không vào Tri Hành điện. Nhưng việc khai tâm mở trí của hắn đều do Đại học sĩ Văn Uyên các đích thân dạy dỗ, quả là độc nhất vô nhị của Đại Thịnh.

Chẳng trách Nguyên thái phi lại dùng câu “luận tích bất luận tâm*” để bình phẩm về Vạn Tuyên Đế.

*Luận tích bất luận tâm: đánh giá người khác dựa vào việc làm, không xét đến lòng dạ.

Lúc này, Tiết Tĩnh An đứng trước cửa, sốt ruột đi đi lại lại. Bình An bị Hoàng hậu nương nương gọi đi đã hơn một nén nhang rồi, sao còn chưa thấy về?

Tiết Thường An bình tĩnh hơn tỷ tỷ, nàng tháo chiếc vòng tay đang đeo định đưa cho cung nữ, nhờ họ dò la xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu Bình An gặp chuyện chẳng lành trong cung, nàng không dám tưởng tượng cả nhà sẽ trách phạt nàng và Tĩnh An như thế nào.

Từ Mẫn Nhi an ủi: “Dù sao cũng ở trong cung, có lẽ là lạc đường thôi.”

Đương nhiên, phủ Ninh Quốc Công có chút quen biết trong cung. Nhưng nàng không nhắc đến, cũng không cần phải dùng đến mối quan hệ đó chỉ vì chuyện này. Lời an ủi này lộ vẻ rất hời hợt.

Đúng lúc này, thái giám khiêng kiệu của Bát công chúa đến.

Tiết Tĩnh An, Tiết Thường An và Từ Mẫn Nhi theo quy củ trong cung, khom người hành lễ: “Công chúa kim an.”

Bát công chúa: “Miễn lễ.”

Bát công chúa Bùi Mẫn Quân năm nay mười ba tuổi. Nàng không phải do Hoàng hậu sinh ra nhưng mẹ ruột của nàng có phân vị không thấp. Từ năm bốn tuổi, nàng đã được nuôi dưỡng ở cung của Hoàng hậu.

Nàng là con út của Vạn Tuyên Đế, rất được Đế Hậu yêu thích. Sáng sớm nàng đi theo Hoàng hậu đến Phượng Nghi cung gặp gỡ các vị tần phi, nên bị chậm trễ một chút, đến muộn hơn mọi ngày.

Nàng nhìn ba người, nghi hoặc: “Chỉ có ba người thôi sao?”

Tiết Thường An nói: “Tỷ tỷ của ta là Bình An, đứng thứ hai trong nhà, vừa rồi bị Hoàng hậu nương nương gọi đi…”

Bùi Mẫn Quân: “Bình An? Ta vừa từ chỗ Mẫu hậu đến, chưa từng thấy qua gương mặt xa lạ nào."

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An giật mình. Hỏng rồi! Không phải Hoàng hậu gọi đi, vậy chắc chắn là có kẻ muốn hãm hại Bình An!

Bỗng nghe Ngọc Tuệ quận chúa cười khẩy: “Cô mẫu, Tiết Bình An kia chắc là chưa từng thấy qua sự giàu sang nơi cung cấm, đến cả y phục của cung nữ cũng xem là đồ tốt, đúng là hoa cả mắt rồi.”

Lời này rõ ràng là đang chế nhạo Bình An từ thôn quê đến. Dù khí chất có tốt đến đâu thì kiến thức cũng có hạn.

Từ câu “y phục của cung nữ” của nàng ta, Tiết Thường An đoán ra, Bình An rất có thể đã bị người của Quận chúa lừa thay sang một bộ quần áo cung nữ.

Một tiểu thư khuê các được vào cung làm thư đồng vốn là vinh dự. Nay lại đi đổi sang y phục cung nữ, trở thành một sự sỉ nhục lớn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi Tiết gia cũng chẳng còn.

Tiết Tĩnh An không nhạy bén bằng Tiết Thường An nhưng cũng có một dự cảm chẳng lành. Trong lúc tình thế cấp bách, nàng nói với Bát công chúa: “Điện hạ, xin điện hạ hãy tìm giúp muội muội của ta.”

Bùi Mẫn Quân liếc nhìn Ngọc Tuệ quận chúa.

Nàng là người nhỏ tuổi nhất trong đám người nhưng bối phận lại cao. Nàng sống lâu trong cung, ít nhiều cũng đã thấy qua những thủ đoạn bẩn thỉu, làm sao đoán không ra đây là do Ngọc Tuệ giở trò.

Dù sao cũng là thiên kim của Tiết gia, nàng bèn gọi cung nữ bên cạnh: “Đi xung quanh tìm Tiết Nhị tiểu thư xem sao…”

Lời còn chưa dứt đã thấy một đại cung nữ của Thượng Y Cục bước qua cửa Tri Hành điện. Nhìn cách ăn mặc, có thể đoán được đây là nhân vật có địa vị trong cung.

Phía sau nàng, dẫn theo một thiếu nữ cao gầy xinh xắn.

Đại cung nữ đi đầu tiến lên vài bước đến trước mặt Bát công chúa, hành lễ: “Bẩm công chúa điện hạ, Tiết Nhị cô nương đến rồi.”

Mọi người trong Tri Hành điện đều hướng mắt nhìn về phía người vừa đến, ai nấy đều ngẩn ra.

Chỉ thấy thiếu nữ búi tóc triêu vân, cài trâm chiết cổ bằng lưu ly bạch ngọc, mặc áo bán tụ bằng gấm thêu hải đường nền vàng nhạt, phối cùng váy dệt vàng thêu hoa văn bướm màu xanh ngọc. Dung mạo tươi tắn tựa nụ hoa mới nở, rực rỡ khác biệt nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tao thoát tục, khí chất thanh quý.

Từ Mẫn Nhi đột nhiên hối hận vì đã mặc bộ y phục này, tự dưng trở thành trò cười cho thiên hạ. Nụ cười giễu cợt của Ngọc Tuệ cũng cứng đờ trên môi.

Bùi Mẫn Quân đã gặp qua không ít mỹ nhân nhưng vẫn thấy người trước mắt này mang một vẻ đẹp hoàn toàn mới lạ. Nàng mỉm cười: “Vị này chính là Tiết gia Bình An, đến là tốt rồi, ta còn định đi tìm.”

Trong lòng Bình An vẫn còn nhớ đến dải lụa đỏ buộc tóc kia, đó là món trang sức yêu thích nhất của nàng.

Cuối cùng, vẫn bị Dự Vương lấy mất.

Không chỉ vậy, hắn còn lấy đi hai lá vàng.

Trước đây nàng nghe Chu thị kể chuyện nhà ai đó "vừa ăn vừa lấy", lúc đó nàng vẫn không hiểu lắm. Bây giờ nàng mới chợt hiểu ra —— hình như mình cũng bị "vừa ăn vừa lấy" rồi.

Lời của Bát công chúa, khiến Bình An chớp mắt, lấy lại tinh thần.

Nàng biết lễ nghi trong cung rất phức tạp, bèn khom người hành lễ.

Tiết Tĩnh An thở phào nhẹ nhõm: “Trở về là tốt rồi!”

Tiết Thường An cũng yên tâm, người tinh ý đều có thể thấy Bình An đã thay một bộ y phục khác. Nhưng không phải quần áo cung nữ mà là loại vải thượng hạng trong cung, hoàn toàn không làm mất thân phận.

Từ Mẫn Nhi tò mò, hỏi đại cung nữ: “Nhị cô nương đã đổi y phục, có chuyện gì vậy?”

Đại cung nữ cười nói: “Cung nhân vụng về, lỡ tay làm ướt y phục của Nhị cô nương. Cô nương có vòng eo nhỏ, Thượng Y Cục đã sửa lại một bộ thành y*, nên mới đến chậm trễ như vậy.”

*Thành y: y phục may sẵn.

Trong cung, người thông minh nói chuyện chỉ nói năm phần, năm phần còn lại, tự khắc có người thông minh hiểu được.

Thần sắc của Ngọc Tuệ quận chúa hơi đổi, cười lạnh một tiếng. Tiết Bình An này vận may không tệ, lại gặp được người giúp đỡ giải vây. Nàng nghĩ có lẽ là phi tần của cung nào đó, muốn dĩ hòa vi quý.

Dù có tố cáo lên chỗ Hoàng tổ mẫu, Ngọc Tuệ cũng không sợ. Hoàng tổ mẫu thương yêu nàng, nhất định sẽ không vì một người ngoài mà trách phạt nàng, cùng lắm chỉ vài câu khiển trách, chẳng đau chẳng ngứa.

Huống chi việc nàng làm, suy cho cùng cũng là vì Đông Cung.

Chỉ tiếc là, không thấy Tiết Bình An mất mặt.

Đại cung nữ đã được dặn dò từ trước, liền lấy ra một bọc hành lý, nói với Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An: "Trong này là y phục của cô nương, cùng một bộ y phục được ban thưởng trong cung."

Tiết Tĩnh An nhận lấy bọc hành lý, nói: "Đa tạ cô cô."

Cân nhắc thấy trọng lượng không đúng, nàng mở bọc ra thì kinh ngạc. Bên trong không chỉ có y phục của Bình An mà còn có một bộ y phục cung nữ.

Lúc này, nữ quan cũng vừa tới, Tiết Tĩnh An không tiện hỏi thêm. Đợi mãi mới có dịp, nàng lén hỏi Bình An: "Nhị muội muội, buổi sáng có chuyện gì vậy? Muội đã thay y phục hai lần sao?"

Bình An đáp: "Đúng vậy."

Tiết Tĩnh An nhớ lại lời Ngọc Tuệ vô cớ nói về y phục cung nữ, cuối cùng cũng hiểu ra.

Nàng lại nhìn về phía Bình An.

Sáng nay nữ quan giảng về Kinh Thi, trong sách có bức vẽ phong cảnh bằng lối "tế mặc thô phác*", Bình An chống cằm, mắt sáng ngời, xem rất say sưa.

*Tế mặc thô phác: kỹ thuật vẽ phong cảnh tỉ mỉ, dùng nét mực nhỏ.

Tiết Tĩnh An trong lòng chua xót, trước kia Ngọc Tuệ đối xử với nàng như vậy, số mệnh nàng như vậy đành nhẫn nhịn cho xong. Nhưng Nhị muội muội... Nhị muội muội không đáng bị đối xử như thế!

Giờ mùi, sinh mẫu của Bát công chúa mắc phong hàn, nàng phải đến hầu bệnh, các thư đồng ai về nhà nấy.

Từ Mẫn Nhi và ba cô nương Tiết gia, từ biệt ở cửa cung.

Tiết Tĩnh An nén một bụng tức giận, đợi đến khi về tới Vĩnh Quốc Công phủ, nàng cùng Bình An đến Xuân Hành viện.

Trong gian được ngăn bằng bích sa của Xuân Hành viện, Thải Chi lau mặt rửa tay cho Bình An, Thanh Liên mang đến một bộ thường phục mềm mại, giúp Bình An thay vào.

Bên ngoài gian, Tiết Tĩnh An vừa kể xong chuyện trong cung, Phùng phu nhân lập tức cao giọng: "Con nói cái gì?"

Bình An thò đầu ra khỏi gian, nghi hoặc nhìn Tiết Tĩnh An và Phùng phu nhân.

Phùng phu nhân quay đầu lại, xoa xoa đầu nàng, giấu đi vẻ giận dữ vừa rồi, cười nói với Bình An: "Phòng bếp nhỏ có ủ chè hạt sen nóng, Thải Chi, dẫn nhị cô nương đi ăn."

Thải Chi "Vâng" một tiếng.

Bình An ngoan ngoãn theo Thải Chi đi múc chè ăn.

Còn Phùng phu nhân vừa giận vừa gấp. Bà vốn tưởng rằng ở trong cung, phải cân nhắc đến sự cân bằng giữa Hoàng hậu và các thế gia, Ngọc Tuệ dù kiêu ngạo đến đâu cũng phải thu liễm, ai ngờ bà đã lầm to!

Ngay lập tức, Phùng phu nhân cầm lấy bộ y phục cung nữ kia, đi đến Di Đức Viện .

Trong Di Đức Viện, Tần lão phu nhân sai Tuyết Chi mang những kinh Phật đã chép xong đi cất, nhắm mắt dưỡng thần.

Bên ngoài, đại nha hoàn Lục Cúc trong phòng lão phu nhân vào báo: "Lão thái thái, Đại thái thái đến."

Tần lão phu nhân cau mày. Từ khi giao việc quản gia cho Phùng thị, nếu không có chuyện lớn, Phùng thị rất hiếm khi đến Di Đức Viện . Bà trầm giọng hỏi Tuyết Chi: "Hôm nay là ngày đầu tiên Bình An vào cung làm thư đồng?"

Tuyết Chi đáp: "Đúng vậy, vừa rồi ba vị cô nương đều đã trở về."

Tần lão phu nhân trong lòng đã hiểu, khoát tay, bảo nha hoàn dẫn Phùng phu nhân vào.

Phùng phu nhân đưa bộ y phục cung nữ cho Tần lão phu nhân, bản thân đã rưng rưng nước mắt: "Mẫu thân, sáng nay Ngọc Tuệ quận chúa của Đông Cung sai người lừa Bình An đi đổi y phục cung nữ. Bình An mới đến kinh thành, nào biết những chuyện rắc rối về y phục này?"

"Cũng may, Thượng Y cục kia tinh ý, đưa Bình An đi đổi một bộ tốt hơn. Nếu không, nó sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành!"

Tần lão phu nhân hiểu rõ: "Ta bảo các nàng đến tạ lỗi Ngọc Tuệ, có phải con đã thêm mắm dặm muối rồi không?"

Lời này nói trúng tim đen, Phùng phu nhân quả thực đã chỉ dẫn Tiết Tĩnh An, bà vội bào chữa: "Dù sao, những chuyện này cũng chỉ giới hạn ở tranh cãi bằng miệng. Có ai lại đi hãm hại danh tiếng người khác như vậy!"

Tần lão phu nhân nghĩ thầm, con người không có ai hoàn mỹ, Phùng thị dù có ngàn vạn cái tốt, cũng phạm phải lỗi "thương con quá hóa cuồng".

Bà nghiêm mặt, hỏi Phùng phu nhân: "Bây giờ con muốn làm gì?"

Phùng phu nhân cuối cùng cũng nói ra mục đích: "Mẫu thân, con muốn ngày mai vào cung, để Hoàng hậu nương nương phân xử cho công bằng..."

Lần này, Tần lão phu nhân trầm giọng: "Để nương nương phân xử, con tưởng rằng bà ấy sẽ phạt tôn nữ mình sao. Bất quá chỉ nói vài câu cho có lệ, giữ thể diện mà thôi."

Ngày trước mỗi khi Tần lão phu nhân dùng giọng điệu này, Phùng phu nhân nhất định sẽ đứng im một bên nghe mắng.

Vậy mà hôm nay, bà lại dám ăn gan hùm mật gấu, nói: "Vậy cứ để mọi chuyện êm xuôi như vậy sao? Bình An cũng là tôn nữ của mẫu thân, nương nương che chở tôn nữ của bà ấy, vì sao người lại không che chở tôn nữ của mình?"

Tần lão phu nhân vỗ mạnh xuống án kỷ, uy nghiêm quát: "Hồ đồ!"

Phùng phu nhân vội cúi đầu, lời bà đúng là quá phận, đáng bị trách phạt.

Tần lão phu nhân: "Sao con lại không giữ được bình tĩnh như vậy! Trước mắt chỉ có một bộ y phục, lại không có nhân chứng, con chỉ biết nhất thời hả giận mà làm lớn chuyện lên, Quốc Công phủ có được lợi lộc gì?"

Phùng phu nhân tự biết đuối lý, nói: "Con dâu, con dâu..."

Không ngờ, Tần lão phu nhân không tiếp tục trách mắng mà đổi giọng: "Ngày mai con vẫn phải vào cung."

Phùng phu nhân ngẩng đầu, khó hiểu: "Cái này...?"

Tần lão phu nhân: "Con vào cung, tạ Hoàng hậu nương nương và Quận chúa điện hạ ban thưởng y phục, rồi nói: Y phục cung nữ là đồ vật trong cung, vốn không nên mang ra ngoài. Nếu lọt ra phố phường, Quốc Công phủ chịu ngàn vạn cái sai cũng không hết tội. Quốc Công phủ đã đem y phục cắt đi rồi dâng lên, mong nương nương chớ trách tội."

Phùng phu nhân ngẫm nghĩ kỹ càng, suýt nữa vỗ tay khen hay!

Lời này thật sự cung kính hết mực, lễ nghi nửa phần cũng không thiếu. Nhưng trong đó lại ẩn chứa ý tứ sâu xa, đó mới là điểm mấu chốt, đánh thẳng vào điểm yếu của Trung cung:

Y phục cung nữ lại có thể ra khỏi cung, chính là việc quản lý trong các cung có sai sót! Hôm nay chỉ là một bộ y phục, ngày sau, người người đều mang đồ ra ngoài cung, còn ra thể thống gì?

Hoàng hậu nương nương chưởng quản lục cung, thế nhưng lại xảy ra sai lầm như vậy, còn để Quốc Công phủ âm thầm xử lý. Bà ấy không tiện che chở Ngọc Tuệ, ít nhiều cũng phải trừng phạt nàng ta, còn phải cảm kích Quốc Công phủ làm việc chu toàn.

Phùng phu nhân mừng rỡ, đáp: "Quả nhiên là con dâu hồ đồ, mẫu thân dạy bảo rất đúng!"

Bà lại nghĩ, trước đó lão thái thái còn lo lắng Bình An ở nông thôn sẽ nhiễm phải thói hư tật xấu. Nhưng hiện tại xem ra bà đối với Bình An rất hài lòng.

Trước kia, các cô nương của Vĩnh Quốc Công phủ cũng không ít lần chịu thiệt thòi, nhưng lão thái thái chưa từng bày mưu tính kế giúp họ.

Không phải vì Tĩnh An, Thường An là thứ nữ. Trong các gia tộc lớn, con trưởng và con thứ đều phải được nuôi dạy tử tế. Chuyện đích nữ ức hiếp thứ nữ như quận chúa vừa kể chỉ xảy ra ở những gia đình bình dân mà thôi.

Phùng phu nhân lại ngẫm lại mấy lần trước, lão thái thái còn tụng kinh cho Bình An. Bình An ngủ ở đây, bà cũng không hề tức giận!

Cuối cùng bà phát hiện ra, có lẽ Bình An đã được lão thái thái để mắt tới.

Nghĩ đến việc mình vừa mới bác bỏ ý kiến của lão thái thái, Phùng phu nhân có chút hối hận, may mà lão thái thái không truy cứu, nếu không bà thật sự rất áy náy.

---

Cách một ngày, sau khi Bình An vào cung không lâu, Phùng phu nhân thay bộ bào phục thêu hình chim khổng tước và mây ngũ sắc bằng chỉ vàng, đội mũ cáo mệnh cũng thêu chỉ vàng, rồi đến hoàng cung dâng bái thiếp.

Hoàng hậu hơn Phùng phu nhân đến hơn mười tuổi, trước kia hai người rất hợp tính nhau.
Hơn mười năm trước, sau khi Vạn Tuyên Đế được phong vương vẫn luôn ở Giang Tây, rất ít khi vào kinh. Hoàng hậu cũng chỉ đến kinh thành vào dịp đại hôn với Vạn Tuyên Đế.

Đến khi Tiên đế băng hà, Vạn Tuyên Đế phụng chiếu vào kinh, Hoàng hậu ở Thịnh Kinh xa lạ, chân ướt chân ráo.

Các quý phụ trong kinh trước mặt thì cung kính tôn bà là Thái tử phi. Sau lưng lại ngấm ngầm chê cười Hoàng hậu, chẳng qua là do vận may tốt, một sớm hóa phượng hoàng, chỉ tiếc không toát lên được phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ.

Phùng phu nhân lại nhiệt tình hào phóng, giúp Hoàng hậu hòa nhập vào giới phu nhân trong kinh, tránh cho bà nhiều phen mất mặt, bẽ bàng.

Bởi vậy, hai người tâm đầu ý hợp, giống như đôi bạn tri kỷ. Cho đến bảy tám năm trước, Thái tử không có con nối dõi, lại thêm lời đồn về việc chọn Dự vương làm người kế vị lan truyền khắp nơi, quan hệ giữa hai người mới dần lạnh nhạt.

Trong lúc chờ đợi được triệu kiến, Phùng phu nhân nhớ lại những chuyện đã qua trong nhiều năm, không khỏi cảm thán, quyền thế đúng là thứ mê hoặc lòng người.

Không lâu sau, Đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu đi ra, cất tiếng gọi: "Phùng Cung Nhân*, Hoàng hậu nương nương cho gọi người vào."

*Phùng Cung Nhân: cách gọi tôn kính Phùng phu nhân, "Cung Nhân" là một tước hiệu dành cho nữ.

Tiến vào Phượng Nghi cung, Hoàng hậu vẫn còn đang súc miệng.

Bà đã năm mươi bảy tuổi, mái tóc bạc quá nửa được búi lên cao, cài một chiếc mũ phượng, giữa đôi lông mày lại hiền hòa, nhìn không có vẻ già như tuổi thật.

Phùng phu nhân hành lễ, Hoàng hậu ban ghế, hai người hàn huyên vài câu. Phùng phu nhân thuật lại y hệt lời của Tần lão phu nhân hôm qua.

Lời này vốn không có chỗ nào sơ hở, lại thêm việc bà đem ba phần tức giận hòa vào diễn xuất chân thật. Nỗi lo lắng trong đó dường như không thể nào giả được.

Hoàng hậu ban đầu kinh ngạc, sau đó giận dữ nói: "Y phục là do Ngọc Tuệ cho? Nó quả thực không hiểu quy củ, thật là bị bản cung chiều hư rồi."

Phùng phu nhân an ủi vài câu, khuyên Hoàng hậu chớ tức giận, Hoàng hậu lại nói: "Ta sẽ phạt nó chép một trăm lần cung quy, không cho phép tái phạm."

Sắc mặt Phùng phu nhân thoáng chốc trở nên khó coi.

Trong cung này, thứ không đáng giá nhất để làm hình phạt, chính là chép cung quy. Đừng thấy số lần nhiều, khối lượng có vẻ lớn nhưng chỉ cần Hoàng hậu mở một mắt nhắm một mắt. Ngọc Tuệ có thể tìm mấy thái giám và cung nữ biết chữ, tùy tiện chép thay.

Hoàng hậu quả nhiên che chở Ngọc Tuệ, chỉ muốn giơ cao đánh khẽ.

Lúc này, Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, ngược lại khuyên Phùng phu nhân: "Đều là trẻ con, khó tránh khỏi không hiểu chuyện, ngươi đừng để bụng quá."

Phùng phu nhân chỉ muốn nôn ra máu, Ngọc Tuệ là trẻ con, chẳng lẽ Bình An không phải? Bình An còn nhỏ tuổi hơn nàng ta!

Dựa vào cái gì việc Ngọc Tuệ bắt nạt Bình An lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?

Bà há miệng nhưng lại không nói được lời nào. Chẳng lẽ bà còn có thể tranh cãi đúng sai với Hoàng hậu nương nương? Trước kia, không biết bao nhiêu cô nương nhà lành bị Ngọc Tuệ ức hiếp cũng chỉ có thể nuốt giận vào lòng. Vĩnh Quốc Công phủ e rằng cũng không ngoại lệ.

Đúng lúc này, Đại cung nữ vội vã vào phòng, thất thố nói: "Nương nương, Dự Vương gia..."

Thấy Phùng phu nhân còn chưa đi, nàng vội ngậm miệng. Hoàng hậu nghe nói có liên quan đến Dự Vương, đầu tiên nghĩ đến sức khỏe của hắn. Nếu sức khỏe của hắn không tốt...

Trong lòng bà vui mừng nhưng lại nghĩ đến hôn sự giữa Dự Vương phủ và Vĩnh Quốc Công phủ. Bà liếc nhìn Phùng phu nhân, nói với Đại cung nữ: "Phùng phu nhân không phải người ngoài, nói đi."

Vì là Dự Vương, nên việc này có liên quan đến Bình An. Phùng phu nhân cũng vội vàng lắng tai nghe.

Đại cung nữ giọng hơi run: "Dự, Dự Vương gia sáng sớm dâng tấu chương khiển trách Ngọc Tuệ quận chúa coi thường cung quy, phạt cấm túc một tháng, phạt đánh bằng gậy nửa năm. Nhũ mẫu và Đại cung nữ bên cạnh quận chúa tất cả đều bị đánh hai mươi trượng để răn đe."

Hoàng hậu vô cùng kinh hãi: "Cái gì?"

Đừng nói Hoàng hậu, Phùng phu nhân cũng ngây người. Mấy năm nay, Dự Vương sống ẩn dật, không ra khỏi phủ. Vạn Tuyên Đế mấy lần muốn hắn đến Hộ bộ rèn luyện nhưng đều bị hắn lấy cớ sức khỏe không tốt từ chối.

Thân phận của hắn đặc biệt, chưa từng nhúng tay vào việc trong hoàng gia, vậy mà lần này lại ra tay can thiệp chuyện của Đông cung!

Khóe miệng Hoàng hậu giật giật, vội vàng hỏi: "Bệ hạ nói thế nào?"

Đại cung nữ: "Bệ hạ... đã chuẩn tấu."

Phùng phu nhân: "..."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc