Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 11: Vương gia hung dữ

Trước Sau

break

Thái giám khiêng kiệu nghe thấy lời của Dự Vương Bùi Thuyên, hiểu ý liền đặt kiệu xuống, lùi sang một bên.

Lưu công công cũng không dám nói gì thêm trước tác phong khác thường của chủ tử. Hắn nén sự kinh ngạc, vùi đầu thật sâu xuống ngực, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim*.

*Ý chỉ giữ im lặng, không để ý đến chuyện xung quanh.

Chiếc kiệu này làm bằng gỗ tử đàn, kiểu dáng ghế dựa bình thường, rất rộng rãi. Dù sao cũng là kiệu một người, không phải kiệu đôi. Thiếu niên kia nói “lên đây” nhưng hắn không nhúc nhích, ghế kiệu không có chỗ thừa.

Nếu là cô nương có tâm tư khác, lúc này e rằng mặt mày đã đỏ bừng vì xấu hổ.

Bùi Thuyên nhìn Bình An.

Gương mặt trắng nõn của Bình An ửng lên sắc hồng rực rỡ nhưng không phải vì xấu hổ, mà vì nàng đã đi một quãng đường dài cho nên mệt rồi. Từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ hồng hào.

Nghe thấy lời của Bùi Thuyên, đáy mắt nàng ánh lên vẻ vui mừng, cuối cùng cũng không cần phải đi bộ nữa.

Nàng không chút do dự, chân giẫm lên mặt ngang nhô ra phía trước kiệu, một bước đứng ngay trước mặt Bùi Thuyên, suýt chút nữa đầu gối đã chạm vào hắn.

Nhưng mà, không có chỗ.

Lúc này nàng mới để ý, thiếu niên trước mắt không hề động đậy. Tuy hắn ngồi đó nhưng trên người lại có một loại cảm giác lạnh nhạt khó gần. Dường như hắn mới là người đang đứng, đang nhìn xuống nàng.

Chỉ là, đôi mày được vẽ tỉ mỉ như tranh, sống mũi cao như núi non trùng điệp, thật đẹp.

Bình An nghĩ, ngay cả việc nhường một chút Vương gia cũng không chịu, nhưng không sao cả.

Nàng không chê.

Nàng đưa tay, đẩy vai Bùi Thuyên, miệng khẽ lẩm bẩm: “Nhích qua một chút.”

Tay áo hơi trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay thon gầy, giống như một khúc ngó sen non mơn mởn, khẽ cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt.

Bùi Thuyên không đáp lời, ánh mắt hắn hơi tối lại nhưng cũng hơi nhích đầu gối sang bên cạnh, để trống một chỗ nhỏ.

Nhưng chỗ Bình An cần cũng không lớn lắm, nàng nghiêng người đối diện Bùi Thuyên, co gối ngồi xuống, khẽ thở ra một hơi.

Lưu công công giỏi quan sát sắc mặt, không đợi Bùi Thuyên nói, hắn đã vội nháy mắt ra hiệu cho mấy thái giám khiêng kiệu. Mấy thái giám lĩnh mệnh, khom người nhấc kiệu lên. Dù có thêm một người nữa nhưng trọng lượng của kiệu cũng không khác biệt nhiều so với trước.

Khi kiệu được nhấc lên, tầm mắt của Bình An bỗng chốc trở nên khoáng đạt, đôi mắt long lanh như nước của nàng, ngó nghiêng chỗ này, nhìn ngắm chỗ kia.

Bùi Thuyên cụp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng.

Hôm đó ở Lâm Giang Tiên, nàng cũng như vậy, không hề phòng bị, không chút e dè sà vào bàn, ngó đông ngó tây, dường như đối với mọi thứ đều thấy mới lạ.

Đôi mắt nàng có độ cong hơi tròn trịa, ẩn chứa bên trong là hai vũng nước trong veo. Giống như dòng suối mát lạnh từ chốn thâm sơn cùng cốc tuôn trào ra rồi rơi vào cõi trần nhưng không vướng chút bụi trần.

Cái đầu tròn trịa của nàng búi kiểu Đan Loa Kế đơn giản của cung nữ, dường như búi vội vàng nên những sợi tóc đen nhánh rối bời. Một sợi dây buộc tóc màu đỏ xuyên qua búi tóc, nhẹ nhàng rủ xuống, theo động tác của nàng mà lắc lư qua lại.

Lay động khiến lòng người phiền muộn.

Bùi Thuyên giơ tay, đầu ngón tay móc lấy dải lụa, kéo nhẹ.

Bình An đang nhìn ra xa, đột nhiên “a” một tiếng: “Là nàng ta.” Nàng nhận ra, cung nữ đó chính là người trước đây dẫn nàng đi thay quần áo, sau đó lại biến mất.

Bùi Thuyên theo ánh mắt của nàng nhìn sang, ra hiệu cho Lưu công công gọi cung nữ đó đến.

Không lâu sau, cung nữ cúi đầu, bước nhỏ đi tới.

Nàng nhận ra, đây là kiệu của Dự Vương. Nàng từng gặp Dự Vương vài lần. Thiếu niên phong thần tuấn lãng, phong tư trác tuyệt, không có cung nữ nào không động lòng.

Chỉ là, hắn chưa từng gần gũi nữ nhân.

Nàng đột nhiên bị Lưu công công gọi đến, vừa khó tin, vừa mừng rỡ, mặt mày ửng đỏ, lòng bàn tay cũng nóng ran. Khi đến gần, nàng càng không dám ngẩng đầu, khom người hành lễ thật sâu, nói: “Vương gia.”

Nhưng nàng không đợi được giọng nói của Dự Vương, mà là một giọng nữ có chút quen thuộc, từ trên kiệu của Dự Vương truyền xuống, vừa nhẹ vừa mềm: “Ngươi đi đâu vậy?”

Cung nữ ngẩn ra, nàng cẩn thận ngẩng đầu. Lúc này nàng mới phát hiện trên chiếc kiệu xưa nay chỉ có Dự Vương điện hạ, lại có thêm một nữ tử! Là Tiết nhị cô nương mà nàng vừa lừa gạt!

Quận chúa đã sớm tính toán, sai nàng dẫn Nhị cô nương đi thay quần áo của cung nữ. Chắc chắn, khi nàng ta hoảng loạn trở về Tri Hành điện sẽ bị chê cười.

Nhưng, tại sao nàng ta giờ lại ngồi trên kiệu của Vương gia!

Nàng khiếp sợ nhìn Bình An, lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng như băng của Dự Vương. Sống lưng nàng lạnh toát, cả người run rẩy, vội vàng nói: “Nhị cô nương, nô tỳ biết sai! Nô tỳ không nên trêu chọc Nhị cô nương!”

Ánh mắt lạnh lẽo của Dự Vương càng thêm phần băng giá.

Bình An nghiêng đầu nhìn nàng ta, nàng chỉ hỏi nàng ta đi đâu, tại sao nàng ta lại nhận sai? Nói chuyện với người này thật khó, thôi vậy không nói nữa.

Nàng khẽ chau mày, nói: “Ngươi đi đi.”

Thế là, kiệu tiếp tục tiến về phía trước.

Bùi Thuyên khẽ vẫy tay, lập tức có người giữ chặt lấy cung nữ kia, nàng kinh hãi tột độ: “Vương gia tha mạng! Ưm!”

Thái giám thô sử sức lực vô cùng lớn, khi nàng bị bịt miệng lôi đi, chỉ kịp nhìn thấy Bình An vẫn ngồi bên cạnh Dự Vương. Vị trí mà xưa nay chỉ có một mình Vương gia ngồi.

Chẳng phải mọi người đều đồn rằng Dự Vương không vừa ý hôn sự này sao. Cho nên nàng mới dám hùa theo Quận chúa mà bắt nạt Tiết Bình An, tại sao lại thành ra thế này?

...

Một đoạn nhạc đệm không ảnh hướng đến toàn cục.

Bình An vẫn đang cố gắng tìm đường. Cuối cùng, nàng phát hiện mình đã nhớ đường. Nàng chỉ vào con đường dẫn ra khỏi điện và nói: "Đúng rồi, ở đây."

Đột nhiên, dải lụa buộc tóc của nàng bị Vương gia kéo mạnh, suýt chút nữa khiến búi tóc vốn đã lỏng lẻo của nàng bung ra.

Nàng quay đầu lại. Liền thấy Dự Vương nhướng mày, đáy mắt thoáng chút lạnh lẽo, khóe môi lại hơi cong lên, khẽ cười nhạt một tiếng: “Nhị cô nương? Nhị cô nương nhà ai?”

Bình An đưa tay muốn giật lại dải lụa buộc tóc của mình, Bùi Thuyên lại càng dùng thêm sức.

Hắn đang đợi câu trả lời của nàng.

Bình An nghĩ thầm, chẳng lẽ đại ca chưa nói sao hay đã nói rồi mà Vương gia quên? Nghĩ đến Trương Đại Tráng, nàng theo bản năng đáp: “Trương gia.”

Trong đầu Bùi Thuyên hiện lên hình ảnh bảy tám vị quan viên họ Trương. Con cái những nhà này đủ tư cách vào cung nhưng trong số đó không có người nào có thể khớp với nàng.

Hắn giật mạnh dải lụa buộc tóc của nàng: “Nói dối.”

Bình An “Ái da” một tiếng, mới chậm rãi bổ sung thêm: “Còn có, Tiết gia.”

Ánh mắt Bùi Thuyên đột nhiên trầm xuống.

Bình An chớp chớp mắt: “Không lừa ngươi.” Nàng không nói dối, bởi vì nói dối một câu, sau đó lại phải nói nhiều câu nói dối hơn nữa, sẽ rất mệt.

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy sống lưng lạnh toát, không biết vì sao trong đôi mắt đẹp của Vương gia lại đen kịt. Hắn nhìn chằm chằm vào cổ nàng giống như mãnh thú trong rừng muốn ấn chặt cổ con mồi, sau đó…

Sau đó là gì? Nàng không biết, trước kia trên núi nhìn đến cảnh này đã bị Trương Đại Tráng che mắt lại rồi.

Nhưng bây giờ, Vương gia đẹp trai biến thành Vương gia hung dữ rồi.

Bình An do dự một thoáng.

Nàng cúi đầu, một sợi tóc bị gió thổi bay. Nàng lục lọi hai lần cái túi nhỏ bên hông, từ bên trong mò ra một vật. Nàng đưa về phía hắn: “Cho ngươi.”

Bùi Thuyên nhìn nàng một hồi rồi xòe lòng bàn tay ra. Nàng trịnh trọng đặt một vật lên. Những đầu ngón tay mềm mại như cánh hoa của nàng lướt qua lòng bàn tay hắn.

Bùi Thuyên chưa từng chạm vào một bàn tay như vậy.

Bình An rụt tay về, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một mảnh lá vàng nhỏ. Sợ hắn vẫn chưa chịu buông tay, nàng có chút căng thẳng chớp chớp mắt, hàng mi dài như cánh bướm lay động liên hồi.

Thấy hắn không động đậy, nàng lại lấy thêm một cái nữa khẽ khàng chậm rãi đặt vào lòng bàn tay hắn.

Đôi mắt trong veo kia dường như đang hỏi: Như vậy, đủ rồi chứ?

Bùi Thuyên: “…”

---

Không có chuyện gì mà một lá vàng không giải quyết được. Nếu không được, vậy thì hai lá vàng (x).

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc