“Được, cậu tưởng tôi không dám sao?” Chu Nhất Minh hung hăng nói.
“Mang màn hình chiếu qua đây cho tôi.” Chu Nhất Minh nói với đám người sau lưng, nhất thời mấy người này thật sự cầm đồ đi bày trí.
“Chúng ta cứ chờ xem.” Chu Nhất Minh hừ lạnh một tiếng nhưng Lạc Tú lại đứng lên, sau đó hoạt động gân cốt một chút giống như chuẩn bị đánh người.
“Cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, sau lưng tôi toàn là phóng viên đấy. Nếu cậu dám động vào tôi thì chiều hôm nay tôi có thể cho cả cái Thông Châu này biết cậu là một tên lưu manh.”
Có vẻ Chu Nhất Minh đã sớm có sự chuẩn bị, dẫn theo một đám đông phóng viên tới, ông ta không tin Lạc Tú dám đánh mình trước mặt nhiều phóng viên như vậy.
Vì vậy Chu Nhất Minh tỏ ý không sợ gì, còn mang theo uy hiếp.
“Mẹ nhà mày.” Lạc Tú lắc người một cái đã đến trước mặt Chu Nhất Minh, vung tay vả đốp một cái lên mặt ông ta.
“Ông đến tận cửa nhà tôi gây sự rồi tôi còn không đánh ông chắc?”
“Đánh ông thì làm sao?”
“Ông bảo bọn họ quay đi?”
Mỗi một câu chính là một bạt tai Lạc Tú vả lên mặt Chu Nhất Minh.
“Trước đến nay chưa bao giờ thấy có người hèn hạ như vậy, đưa đến tận cửa cho tao đánh.” Lạc Tú lại tát một phát nữa, hàm răng của Chu Nhất Minh đã bị tát bay mấy cái.1
“Tên họ Lạc kia, mày cứ chờ đấy, mày tiêu đời rồi, tao bảo đảm sẽ cho màykhông làm gì được ở cái Thông Châu này nữa.” Chu Nhất Minh bị Lạc Tú đá bay ra đường quốc lộ, ôm mặt nói vẻ mặt không tin nổi.
Ông ta không nghĩ tới Lạc Tú thật sự dám đánh mình.
“Tao chờ đấy, tao xem xem mày có thể giở trò gì.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
Mà lúc này chiếc xe đầu tiên đã tới.
Người đến không phải ai khác, chính là Hồng Bưu và Quảng Khôn.
Vừa thấy người xuống xe là hai người này, Chu Nhất Minh lập tức ngây ngẩn.
Ông ta chuẩn bị tung video ra ngoài nhưng mà ông ta không dám đi lên nói chuyện với hai người này.
Dẫu sau người ta cũng là đại lão Thông Châu, hơn nữa còn không phải đại lão bình thường, tuy rằng ông ta cũng xem như là nhân vật có tiếng tăm nhưng ông ta nào dám đi ngăn cản hai người này?
Sau đó ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đi vào trong.
Hai người tới mua nhà ư?
Thật sự có người mua sao?
Hơn nữa còn là đại lão Thông Châu?
Sau đó lại là mấy chiếc xe sang đến đây, vẫn là đại lão Thông Châu.
Chu Nhất Minh vẫn không dám cản lại.
Ngay sau đó nhà giàu nhất Thông Châu cũng tới, từng người từng người, toàn là đại lão Thông Châu lần lượt tới đây.
Nhất thời Chu Nhất Minh hoàn toàn trợn tròn mắt.
Sao mà đại lão Thông Châu người nào người nấy đều đến hết thế?
Ông ta nào dám cản ai trong số những người này?
Đợi một hồi lâu, cuối cùng ông ta đợi được một người có thể cản được, hơn nữa thân phận còn cực kỳ đáng sợ.
Người đứng đầu Thông Châu Lưu Đức Kiên!
"Thị trưởng Lưu, ông tới thật đúng lúc, tôi muốn tố cáo!"
Tố cáo?
"Ông muốn tố cáo cái gì?" Lưu Đức Kiên dẫn theo Lưu Chí Cường tới.
“Vịnh Bàn Long này là nơi tụ tập của các thế lực đen tối, là một ổ trộm trắng trợn, ông cứ vào trong xem là sẽ biết ngay.” Chu Nhất Minh vừa nói vừa mừng thầm.
Những đại lão Thông Châu kia ông ta không dám nói gì, nhưng giới bạch đạo thì ông ta có thể tố cáo.
Đến lúc đó vừa hay giải thích đầu đuôi với ông ấy.
“Mẹ nó đầu óc ông có vấn đề à? Chúng tôi tới đây mua nhà ông lại nói ở đây là ổ trộm?”
“Ý của ông là ba tôi cũng là trộm, cũng là thế lực đen tối?” Lưu Chí Cường không hề khách khí chút nào, trực tiếp mở miệng mắng.
Lập tức khiến cho Chu Nhất Minh trợn tròn mắt.
Ngay cả Lưu Đức Kiên cũng tới mua nhà?
Sao mà được chứ?
Tại sao những nhân vật lớn có mặt mũi ở Thông Châu cũng tới cổ động, cũng tới mua nhà?
Như vậy sao ông ta có thể bôi đen nơi này?
Chẳng phải sẽ bôi đen các nhân vật lớn và đại lão Thông Châu một lượt ư?
Chưa nói tới có thực tế hay không, cho dù làm xong thì ông ta cũng sẽ cách cái chết không còn xa nữa.
Nói đùa à, những đại lão Thông Châu kia, ông ta nào dám bôi đen người nào chứ?
Nhưng mà bây giờ nếu người ta mua nhà ở đây, ông ta thật sự không dám nói ra nói vào về vịnh Bàn Long.
Mà gương mặt Lưu Đức Kiên thì sa sầm.
Sau đó đám ngươi Diệp Kính Bình cũng tới.
“Ông Diệp, ông cũng tới đây mua nhà sao?”
“Ông cũng vậy à? Hay là cùng nhau đi vào đi?” Diệp Kính Bình ngược lại rất quen biết Chu Nhất Minh, hiền hòa mở miệng nói.
Nhưng mà lúc này Chu Nhất Minh hoàn toàn trợn tròn mắt.
Nhân vật như Diệp Kính Bình cũng tới rồi, hôm nay nếu như ông ta dám bôi đen vịnh Bàn Long hoặc là nói ra nói vào nơi này, thì có lẽ ngày mai ông ta sẽ được lên báo.
Không phải tai nạn xe cộ thì chính là chết đột ngột!
Bây giờ ông ta chê vịnh Bàn Long chính là đối đầu với tất cả đại lão toàn Thông Châu.
Ông ta có gan này sao?
Không có!
“Mặt ông bị sao thế? Sao lại có dấu bàn tay, có phải bị người ta đánh không?” Diệp Song Song nhìn dấu tay rõ ràng trên mặt Chu Nhất Minh, tò mò hỏi.
Chu Nhất Minh bị nhục, hận không thể tìm được khe hở nào để chui vào.
“Haha, cháu à, sao cháu không đăng lên thế? Sao không cản người ta đi?” Lạc Tú đi ra ngoài cười khẩy nói.1
Chu Nhất Minh bị nói những lời này, nhất thời tức giận mặt đỏ rần.
Ông ta vừa mới luôn miệng nói người nào đến thì đưa cho họ xem video.
Nhưng những người này có ai nghe lời ông ta chứ?
Đến bây giờ đã mấy chục người tới, ông ta vẫn không đưa ra cho ai xem cả.
“Tên họ Lạc kia, đây là cậu ép tôi, đừng có mà đắc ý, tôi không xử được vịnh Bàn Long của cậu thì cậu đừng có tưởng rằng tôi không xử lý được cậu.”
"Tôi chờ đấy." Lạc Tú mỉm cười đi vào trong.
Còn tay Chu Nhất Minh cuộn chặt thành nắm đấm.
“Phát video đã quay ngày đó cho tôi.”
“Chú ý, đừng có nhắc tới vịnh Bàn Long nữa.” Dẫu sao bây giờ các đại lão đều tề tựu ở đây để mua nhà, ông ta nào dám chê nơi này.
“Nhắc đến một người cho tôi, họ Lạc, viết cho tôi thành thế lực đen tối ngầm, gian dâm bắt cóc, không chuyện ác nào không làm!"
Rất nhanh chóng, một video đã được đưa lên, mà tựa đề chính là đại lão thế lực đen tối của Thông Châu.
Đại ca Đảng Hắc Thủ tuần tra thực địa, phá hỏng không khí xã hội.
Hãy chống lại những thế lực đen tối, bắt đầu từ tôi.
Ngay sau đó có người để lại lời nhắn bên dưới hơn nữa còn yêu cầu công khai.
Nhưng rất nhanh chóng đã có người đáp trả lại.
"Ăn nói mất dạy khốn kiếp, người ta là anh hùng dám làm việc nghĩa cứu người."
“Cháu trai như ông sao lại thất đức thế? Anh hùng đánh hổ cứu người qua miệng ông lại thành kẻ ác rồi ư?”
“Nếu anh ấy là kẻ ác thì ông là cái gì?”
“Đúng là một đám anh hùng bàn phím, lão hổ nhào qua cũng có thể khiến mày té đái ra quần rồi.”
“Dám bôi đen anh hùng trong lòng tao à? Để lại địa chỉ, bà đây mang dao thái rau ra nói chuyện với mày.”
"Thế giới càng ngày càng xấu, anh hùng giống như vậy cũng dám bôi nhọ ư?" Cư dân trên mạng thở dài nói.
Mới đăng hai bàu nhưng gần như chỉ trong nháy mắt đã bị phỉ nhổ.
Trên mạng mắng chửi ầm ĩ.
"Mọi người chú ý, đây là có người cố ý bôi đen hiệp sĩ dám làm việc nghĩa."
“Đúng vậy, công đạo ở trong lòng mỗi người, nếu để cho bọn họ đắc ý, sau này còn ai dám làm việc nghĩa nữa chứ?”
"Vô liêm sỉ!"
Chu Nhất Minh cứ chờ đợi sau đó mở miệng hỏi.
“Sao nào, có lên được trang đầu diễn đàn bản xứ không?” Thường thường trước kia bọn họ hơi dẫn dắt dư luận, lập tức có thể lên ngay trang đầu của diễn đàn bản xứ, vì vậy ông ta cảm thấy nhất định lần này cũng không ngoại lệ, tên họ Lạc muốn đấu với ông ta thì vẫn còn non lắm.